Ra khỏi văn phòng luật sư, mọi chuyện đều rất thuận lợi, Tô Thiên Kiều cũng đối xử hòa nhã với Kỷ Vân Huy hơn một chút, cô nói rằng: "Hôm nay cảm ơn anh, để tôi mời anh ăn cơm nhé!"
Kỷ Vân Huy đang sánh bước bên cạnh, được cô mời mà thấy hết sức bất ngờ: "Ồ, vinh hạnh quá!"
Sau khi ăn cơm xong, Kỷ Vân Huy lại dắt Tô Thiên Kiều sang công ty bách hóa của anh ta, "cầm" lấy một đống vật dụng hàng ngày và nước hoa, quần áo cùng với giày dép!
Đây vốn không phải là những thứ Tô Thiên Kiều thích, mà là cái tên này hoàn toàn không quan tâm đến ý muốn của Tô Thiên Kiều, đi ngang qua quầy hàng nào cũng bắt nhân vân phục vụ gói vài thứ hợp với Tô Thiên Kiều lại, kêu bọn họ gửi đến nhà họ Tô! Hơn nữa lúc chọn đồ cho Tô Thiên Kiều, anh ta cũng không quên chuẩn bị một phần cho ba người phụ nữ còn lại trong nhà họ Thẩm.
Tô Thiên Kiều kinh ngạc nhìn Kỷ Vân Huy, không thể không thừa nhận, người này rất biết cách đối nhân xử thế và đối xử với phụ nữ.
Đến khi hoàng hôn buông xuống, Tô Thiên Kiều tính đề nghị anh ta qua nhà họ Thẩm ăn cơm thì điện thoại của Kỷ Vân Huy chợt đổ chuông!
Kỷ Vân Huy uể oải liếc nhìn điện thoại thử, động nhiên sắc mặt anh ta trở nên mất tự nhiên, nhấn tắt cuộc gọi ngay rồi giúp Tô Thiên Kiều cầm hộp đồ trang điểm, hỏi: "Còn muốn mua gì nữa không?"
Tô Thiên Kiều đáp: "Nếu như anh bận thì đi đi, tôi tự mình về trước cũng được!"
"Em tự mình về à?" Kỷ Vân Huy do dự một lát, khi định nói tiếp thì điện thoại của anh ta lại đổ chuông. Lần này anh ta nhìn màn hình hiển thị chằm chằm, dường như hơi khó xử.
"Nghe đi, tôi qua một bên đợi anh." Tô Thiên Kiều tỏ ra hiểu ý, thầm nghĩ chắc lại là "hồng nhan tri kỷ" nào chứ gì, cũng không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Thu nghĩ cái gì nữa?
"Ừm, vậy được rồi!" Kỷ Vân Huy đáp, cầm điện thoại sang một bên nghe máy, Tô Thiên Kiều đến ngồi nghỉ chân, uống nước ở chiếc ghế cạnh thang máy trong trung tâm thương mại, nhìn Kỷ Vân Huy đứng đó nói chuyện điện thoại, nụ cười xán lạn nở bừng trên môi anh ta, nói cười liên miên không ngớt.
Trông dáng vẻ của anh ta thì chắc người gọi là phụ nữ, nhưng nụ cười của anh ta hoàn toàn không có vẻ chiều chuộng như lúc ở cạnh Thẩm Thanh Thu, chắc là, anh ta thật lòng thật dạ yêu thích Thẩm Thanh Thu nhỉ. Haiz, chỉ cần Thẩm Thanh Thu có thể chấp nhận là đủ, cô chỉ là người ngoài cuộc, đúng là không thể nói nhiều cái gì!
"Ừm thì..." Kỷ Vân Huy cầm điện thoại, đi đến trước mặt Tô Thiên Kiều, trông anh ta có vẻ hết sức bối rối không biết mở lời làm sao.
Vốn dĩ Tô Thiên Kiều còn muốn xem anh ta xấu mặt, nhưng bộ dạng này của anh ta bèn do dự một thoáng, quyết định làm người tốt một lần: "Anh bận thì đi đi, tôi sẽ không nói lại cho chị hai đâu."
"Ừm...tôi thật sự có chút chuyện!" Vẻ mặt Kỷ Vân Huy hơi lúng túng, anh ta nói: "Công ty của tôi phải mở vài cuộc họp quan trọng, nhưng mà...nếu như em về trước thì e là chị em sẽ không vui, rồi lại bắt đầu nghi ngờ tôi. Chắc em cũng nghe thấy cuộc đối thoại hồi tối qua rồi nhỉ, không biết...em có thể giúp tôi một việc được không!"
Cũng không muốn để Tô Thiên Kiều về một mình, mà đợi anh ta về chung à?
Hiếm lắm mới có lúc Kỷ Vân Huy nhờ vả người khác như thế này, Tô Thiên Kiều thầm thấy buồn cười, nếu như công ty thật sự có cuộc họp quan trọng thì cần gì phải khó xử như vậy? Thẩm Thanh Thu đã là vợ chưa cưới của anh ta, cho dù không hiểu rõ công ty anh ta đến từng chân tơ kẽ tóc, thì chắc cũng phải điều tra được mấy cuộc họp như thế này chứ.
Trong tình huống này, dám chắc là Kỷ Vân Huy đi gặp người tình, hơn nữa người đó, chắc chắn là Lý Tuệ Na.
Tô Thiên Kiều cân nhắc một chút, mặc dù không muốn nói dối nhưng sau này có lẽ phải nhờ vả Lý Tuệ Na, dù sao đi nữa chắc chắn Lý Tuệ Na biết thân phận thực sự của cậu chủ, nếu như đến lúc bất đắc dĩ, Tô Thiên Kiều sẽ đi tìm Lý Tuệ Na, bởi vậy bây giờ cô phải làm người tốt một lần.
Hôm nay mình lại nợ ân tình của Kỷ Vân Huy, chi bằng nhân cơ hội này trả luôn cho xong!
"Thế anh đi đi, tôi sực nhớ ra rằng bây giờ muốn lượn lờ một chút, anh đi kè kè bên cạnh tôi làm tôi thấy hơi mất tự nhiên. Chi bằng anh đi họp đi, để tôi tự đi dạo, mua thêm vài món đồ, đợi đến khi anh họp xong rồi thì gọi điện thoại cho tôi, chúng ta cùng về nhà họ Thẩm, anh cảm thấy thế nào?" Tô Thiên Kiều nhìn Kỷ Vân Huy, đề nghị với anh ta.
Kỷ Vân Huy cảm kích bảo: "Tốt, tốt lắm, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta tranh thủ trở về trước buổi cơm tối là được, đi thôi, em muốn đi đâu, bây giờ tôi đưa em đi!"
"Không cần đâu, anh đi trước đi, chúng ta cùng xuống lầu, tôi tự bắt xe đi là được rồi! Mặc dù tôi vẫn không rành rẽ thành phố Hải Tân lắm, nhưng chắc là tài xế taxi sẽ không chở tôi đi lạc đâu!" Tô Thiên Kiều đáp.
Kỷ Vân Huy ngạc nhiên nhìn Tô Thiên Kiều: "Được rồi, chúng ta cùng đi xuống vậy."
Tô Thiên Kiều khẽ gật đầu, hai người họ cùng nhau đi xuống, trong thang máy, Tô Thiên Kiều nhàm chán khơi gợi đề tài nói chuyện: "Mấy lời anh với chị hai nói hồi tối qua, tôi nghe được khá nhiều, anh với...Lý Tuệ Na là bạn tốt à?"
Kỷ Vân Huy hơi căng thẳng nhìn Tô Thiên Kiều: "Chỉ là bạn bình thường mà thôi, bảy năm trước cô ấy rút khỏi giới giải trí vì tin thị phi, bây giờ muốn quay trở lại, cô ấy muốn quảng cáo cho sản phẩm mới của công ty chúng tôi, bởi vậy...luôn tìm tôi bàn bạc!"
Dường như Tô Thiên Kiều chỉ tùy tiện hóng chuyện thôi vậy: "Lúc còn sống bên nước ngoài, tôi có thấy một vài tác phẩm của cô ấy, Lý Tuệ Na rất xinh đẹp, tôi cũng rất thích cô ấy, còn những tin thị phi của cô ấy hồi bảy năm trước, tôi đã từng nghe nói đến một ít."
"Ồ? Vậy à?" Rõ ràng Kỷ Vân Huy không hề muốn tiếp tục thảo luận đề tài này, mặc dù Tô Thiên Kiều nhìn ra được nhưng bây giờ cô đang đóng giả làm người hâm mộ, tất nhiên phải nhiều chuyện thêm vài câu,
"Tôi cũng có nghe nói về vụ tai tiếng và chuyện rút lui khỏi giới diễn xuất của cô ấy hồi bảy năm trước, nghe đâu là...Lý Tuệ Na có một người bạn trai nghèo, anh ta cướp đi chiếc vòng tay rất có giá trị của cô ấy, việc này có phải là thật không?" Tô Thiên Kiều tò mò hỏi: "Nếu như việc này là thật...vậy thì Lý Tuệ Na cũng ấy ấy quá, sao anh lại..."
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tô Thiên Kiều, thân là "bạn tốt" của Lý Tuệ Na,