Kỷ Vân Huy gật đầu: “Phải.”
“Vậy… không bằng mời anh ấy cùng đi ăn đi, thuận tiện tôi cũng cảm ơn hai người!” Tô Thiên Kiều nói.
Kỷ Vân Huy nói: “Vậy thì không được, chuyện cô hứa với tôi còn chưa làm được, sao tôi có thể để hai người gặp mặt trước chứ?”
“Anh…” Tô Thiên Kiều tâm tình buồn bực: “Chẳng qua tôi chỉ muốn cảm ơn mà thôi, dù sao hai người đã cứu tôi, anh nghĩ quá nhiều rồi!”
“Không cần đâu, phần ân tình này là tôi nợ, không liên quan đến cô, cô nhớ là cô nợ tôi là được!” Kỷ Vân Huy nhìn Tô Thiên Kiều, nói chắc chắn: “Không cần mời anh ấy ăn cơm.”
“Đừng nhỏ mọn như thế, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm mà…” Trong lòng Tô Thiên Kiều hơi mất hứng, thầm mắng Kỷ Vân Huy nhỏ mọn.
“Tôi nhỏ mọn chỗ nào chứ? Cô gặp anh ấy xong không chịu giúp tôi thì làm sao? Kỷ Vân Huy lý lẽ hung hồn, thấy Tô Thiên Kiều còn định nói gì đó, mượn đề tài tiếp tục nói: “Chỉ là… Vì sao hôm nay cô lại gặp người kia? Sao lại khiến mình nên nông nỗi này chứ?”
“Tôi…” Tô Thiên Kiều bị hỏi ngược lại, nhất thời không biết nói gì.
“Cô có biết người này làm gì không? Cô cũng dám tiếp cận hắn?” Kỷ Vân Huy tức giận nói.
“Sau này tôi không dám nữa!” Tô Thiên Kiều ngoan ngoãn nói: “Anh Vân Huy, người bạn kia của anh… Có phải họ Nguyễn không?”
Kỷ Vân Huy nhíu mày, quay đầu, ánh mắt kỳ lạ nhìn cô: “Sao cô lại biết?”
“Tự anh ấy nói với tôi!” Tô Thiên Kiều nói: “Chỉ có anh giấu như giấu vàng, không chịu nói cho tôi.”
“Anh ấy lại chịu nói cho cô mình họ gì?” Kỷ Vân Huy càng thấy kỳ lạ, nhìn Tô Thiên kiều, trong lòng nghĩ, vậy thì càng không thể để bọn họ gặp mặt được. Giả vờ ho một tiếng, nói: “Đi ăn trước rồi nói sau!”
Tô Thiên Kiều chỉ đành gật đầu, định sau khi về nhà, cầm trang giấy kia bàn bạc với Thẩm Minh Dương sau, rồi lại điều tra “anh Nguyễn” một chút…
Dùng bữa cùng Kỷ Vân Huy rồi quay lại nhà họ Thẩm, đã là 9 giờ tối.
Khi Tô Thiên Kiều quay về, ba mẹ con nhà họ Thẩm đang ngồi ăn chè, vừa nói vừa cười trong phòng ăn, không hề thấy Thẩm Minh Dương.
Thấy Tô Thiên Kiều đến, liền giống như có người xấu lại gần, bỗng không có tiếng gì nữa.
Tô Thiên Kiều có một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ, trái lại, Giang Thư Lan lại gọi cô: “Nghiêng Thành về rồi à? Cùng nhau ăn bát chè đi!”
Vốn Tô Thiên Kiều định qua đó, nhưng thấy vẻ mặt không vui của Thẩm Thanh Thu, hơi do dự một chút, chỉ đành thở dài, cười nói: “Không cần đâu, cháu vừa ăn ở bên ngoài rồi mới về, mọi người từ từ ăn, cháu lên tầng nghỉ ngơi trước đây!”
Nói rồi, Tô Thiên Kiều liền quay người đi lên tầng, Vừa đi tới khúc cua cầu thang, liền nghe thấy Thẩm Thanh Thu dùng âm lượng để Tô Thiên Kiều có thể nghe thấy, nói một cách khinh thường: “Thấy dáng vẻ của cô ta liền thấy ghét, mẹ, con thật sự không biết mẹ muốn giữ cô ta lại nhà chúng ta để làm gì!”
Giang Thư Lan đè thấp giọng, quát cô ta một câu: “Đừng nói linh tinh, nguyện vọng duy nhất khi bố con còn sống chính là có thể cả nhà đoàn tụ, hiện giờ chú thím con đã không còn nữa, con bé không ở đây, lẽ nào bảo nó dọn ra ngoài sao? Sau này đừng để mẹ nghe thấy con nói những lời như này nữa!”
Tô Thiên Kiều hơi lắc đầu, chân bước nhanh hơn, đi lên tầng.
Vào trong phòng của mình, Tô Thiên Kiều khóa cửa xong, việc đầu tiên chính là lấy trang danh sách mà người chủ trì của Hắc Dạ viết cho mình kia.
Lần này không hề bị hoảng loạn, cô cầm trang giấy nhìn thật kỹ càng… vẫn không có người nào họ “Nguyễn”, đừng nói họ Nguyễn, đến tên hay họ có từ đồng âm với chữ “Nguyễn” cũng không có!
Tay của cô, bóp chặt trang giấy kia. Trang giấy vốn đã nhàu nát, cô vừa bóp, liền biến thành một cục nát tươm…
Tô Thiên Kiều rơi vào suy nghĩ…
Theo lý mà nói, trong tình huống như vậy, người chủ trì của Hắc Dạ lại là rất háu sắc, có lẽ sẽ không viết danh sách giả cho Tô Thiên Kiều.
Thế nhưng… cậu chủ cũng đã nói với cô, anh họ Nguyễn, đến Kỷ Vân Huy cũng nói quả thật anh họ Nguyễn.
Vậy cách giải thích duy nhất là danh sách mà người chủ trì của Hắc Dạ đưa cho cô có sai sót?
Cũng có một khả năng, là Tô Thiên Kiều nghe nhầm giọng của cậu chủ. Tỉ lệ của khả năng này không lớn, đương nhiên nhỏ đến mức có thể bỏ qua, thậm chí là không thể nào.
Nếu nói Kỷ Vân Huy lừa cô, vậy càng không thể nào, Kỷ Vân Huy hoàn toàn không cần lừa cô, anh ta có thể từ chối thẳng.
Kỷ Vân Huy thừa nhận người bạn họ “Nguyễn” kia của anh ta là bạn trai có “Bình mình” của Lý Tuệ Na lúc đó, mà Tô Thiên Kiều lại có thể xác định giọng của anh, sau đó tiếp xúc một đoạn thời gian, mặc dù Thiên Kiều bị chuốc thuốc kích dục, không nhớ cụ thể tình hình khi đó, nhưng trong lòng cô có một loại cảm giác mãnh liệt, người kia, tuyệt đối là cậu chủ, không thể sai được.
Cô hơi hối hận, thở dài một hơi, xem ra bản thân thật sự không nên đi tìm loại khốn nạn như người chủ trì của Hắc Dạ, hắn là người nhát gan sợ phiền phức như thế, căn bản không dám giao ra danh sách thật sự… ác ma, địa ngục, ác ma…
Lúc ngẩn ngơ, trong đầu Tô Thiên Kiều hiện ra vài chữ không biết từ đâu ra. Rốt cuộc là nghe thấy ở đâu chứ? Mấy chữ này… dường như có quan hệ với cậu chủ?
Tô Thiên Kiều nghĩ không ra.
Thở dài một hơi, do dự một chút, đứng dậy đi về phía Thẩm Minh Dương.
Gõ cửa vài cái mà không có người mở cửa, Tô Thiên Kiều cho rằng Thẩm Minh Dương còn chưa về, đang định xoay người rời đi, cửa bỗng mở ra, Thẩm Minh Dương dịu mắt ngái ngủ, giống như không có chuyện gì, hỏi Tô Thiên Kiều: “Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?”
Rất ít khi Tô Thiên Kiều thấy anh thế này, sự đề phòng trong lòng không khỏi buông lỏng, đồng thời, trong lòng âm ỉ hơi tự trách. Tô Thiên Kiều nói: “Sao anh ngủ sớm thế? Có một chút chuyện, chẳng qua… để mai rồi nói!”
Thẩm Minh Dương ngáp một