Trong gia đình này, có lẽ cô là một người thừa, là gánh nặng của mọi người. Nhưng cô lại nghĩ đủ mọi cách để mỗi người trong gia đình đều sống thật tốt, có lẽ khả năng của cô chỉ nhỏ bé như thế, nhưng cô đã cố hết sức.
“Chị cả yên tâm đi!” Tô Thiên Kiều thở dài, nói: “Lời này em nhất định sẽ nói với anh Vân Huy.”
Mặc kệ Vân Huy có nói cho cô thân phận của cậu chủ không, ít nhất là vì Thẩm Văn Nhã lương thiện, Tô Thiên Kiều cũng sẽ nói những lời này cho anh ta.
Thấy Tô Thiên Kiều nhẹ nhàng đồng ý như thế, Thẩm Văn Nhã liền cười, trong mắt bất giác toàn là ý cười, long lanh chói mắt…
Tô Thiên Kiều nhìn mà hơi sững sờ, dường như ý thức được ánh mắt của cô, Thẩm Văn Nhã hơi thu lại nụ cười, nói: “Xuống tầng đi!”
Xuống đến tầng dưới, Thẩm Minh Dương đã chuẩn bị xong xuôi, đang định đi đến công ty, thấy Tô Thiên kiều đi xuống, liền gật đầu gọi cô đi cùng mình.
Dưới ánh mắt sáng quắc của Thẩm Thanh Thu, Tô Thiên Kiều đi ra theo, Thẩm Minh Dương chỉ nói thầm bên tai Tô Thiên Kiều: “Cả đêm điều tra triệt để tin tức, trong ba người kia, không có ai họ ‘Nguyễn’, không những thế, trong tất cả thương nhân giàu có ở thành phố A, không có người nào họ ‘Nguyễn’, chỉ sợ là cô phải tìm con đường khác rồi!”
Tim Tô Thiên Kiều run lên, khi lại nhìn về phía Thẩm Minh Dương, sắc mặt anh đã khôi phục như bình thường, cười mỉm nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Anh đi làm đây, thứ em nhờ anh mua đã về đến phòng làm việc, buổi tối sẽ mang về cho em.”
“Ồ… Vâng, cảm ơn!” Tô Thiên Kiều nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Giang Thư Lan đang đi về phía này, lễ phép chào hỏi một tiếng, mắt nhìn bọn họ rời đi, rồi mới quay về phòng.
Hôm nay Tô Thiên Kiều không định đi ra ngoài, chỉ nằm suy nghĩ ngọn nguồn mọi chuyện.
Tất cả các manh mối đều đã đứt đoạn, vậy hy vọng duy nhất chỉ còn Kỷ Vân Huy thôi sao?
Mục đích của Kỷ Vân Huy là muốn Tô Thiên Kiều giúp anh hủy bỏ mối hôn sự với nhà họ Thẩm, Thẩm Văn Nhã cũng nhờ cô làm vậy, đến cả Thẩm Minh Dương cũng không phản đối…
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Thiên Kiều lấy điện thoại lật đi lật lại, nghĩ đi nghĩ lại, gửi một tin nhắn cho Thẩm Minh Dương: Minh Dương, mặc kệ hôm nay tôi làm cái gì, mong anh tin tưởng tôi!
Gửi tin nhắn xong, cô sợ Thẩm Minh Dương gọi lại làm hỏng việc, liền lập tức gọi vào số điện thoại Kỷ Vân Huy.
“Alo!” Giọng nói ở đầu dây bên kia kéo dài mà mệt mỏi, giống như chưa ngủ dậy.
“Kỷ Vân Huy, tôi hỏi anh một chuyện!” Giọng nói của Tô Thiên Kiều rất nghiêm túc.
“Chuyện gì?” Kỷ Vân Huy hơi tỉnh táo hơn một chút, hơi có hứng thú hỏi Tô Thiên Kiều.
“Có phải anh thật sự muốn hủy hôn với chị hai không?” Tô Thiên Kiều hỏi: “Không cần giải thích, chỉ cần nói cho tôi biết, anh thật sự muốn hủy, hay là chỉ cáu kỉnh mà thôi?”
“Bé con, hôm nay cô sao thế? Mới sáng sớm gọi cho tôi chính là để nói cái này?”
“Anh không cần quan tâm, chỉ cần nói cho tôi biết lời thật lòng là được, tôi nghĩ ra một cách ngu ngốc nhất nhưng cũng có hiệu quả nhất, nhưng anh nhất định phải trả lời tôi trước.” Tô Thiên Kiều nói.
Bên kia trầm mặc một hồi, chỉ nghe Kỷ Vân Huy nói: “Tôi thật sự muốn hủy hôn với Thanh Thu, không phải là trò đùa. Còn về chuyện giữa tôi và cô ấy, tôi cũng không muốn giải thích nhiều, chẳng qua tôi có thể khẳng định, sau này sẽ không hối hận.”
“Anh đừng có lừa tôi, hủy hôn rồi thì không được nuốt lời, hối hận cũng không kịp!” Tô Thiên Kiều nói.
“Được!” Kỷ Vân Huy dứt khoát trả lời: “Nói nghe xem, cô nghĩ ra cách gì?”
“Gửi ảnh anh chụp đêm đó cho tôi!” Tô Thiên Kiều nói.
“Ảnh gì?” Dường như chốc lát Kỷ Vân Huy chưa kịp phản ứng lại, hỏi Tô Thiên Kiều.
Tô Thiên Kiều nói: “Buổi tối ngày đầu tiên gặp mặt, tấm ảnh anh chụp ở trong vườn hoa ý!”
“Biết rồi, ngắt máy rồi gửi cho cô…” Kỷ Vân Huy hơi ngừng một chút: “Bé con, tấm ảnh kia không có gì tốt cho cô, cô sẽ không dùng cách ngu ngốc kia chứ? Đến lúc đó cô gây ra chuyện, tôi cũng không giúp được cô.”
Tô Thiên Kiều nói: “Vậy cũng không còn cách nào khác, ai bảo tôi muốn gấp như thế… Anh hiểu mà!”
“Lời này nghe sao lại ấy thế?” Kỷ Vân Huy cười haha hai tiếng: “Tôi biết cô muốn biết tên chủ nhân của ‘Bình Minh’, giờ tôi liền gửi cho cô, tạm biệt!”
“Tạm biệt.” Tô Thiên Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Vừa ngắt mát, liền nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng thét sợ hãi: “Thẩm Nghiêng Thành!”. Tô Thiên Kiều co rúm lại, trong lòng thầm mắng gay go, vừa định đứng dậy khóa cửa, Thẩm Thanh Thu liền xông vào.
Tô Thiên Kiều còn chưa kịp phản ứng lại xem có chuyện gì, cổ mình đã bị Thẩm Thanh Thu bóp lấy.
Cô ta cũng không biết sức lực ở đâu ra, thoáng cái liền ấn Tô Thiên kiều xuống sàn nhà, vênh váo hung hăng ngồi lên người Tô Thiên Kiều, mắt hạnh trừng to, hung ác bóp cổ Tô Thiên Kiều, tức giận nói: “Cái đồ đáng chết nhà cô, cô… quả nhiên là cô, cô còn không thừa nhận, tôi muốn giết cô…”
“Khụ… buông ra, em… em thua, nghe…” Tô Thiên Kiều chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, liều mạng vùng vẫy, nhưng sức của cô nào có thể là đối thủ của người đang phát điên, mất đi lý trí như Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu hung ác nói: “Đúng, tôi nghe lén đó, tôi đã nghe thấy toàn bộ, nếu không phải tôi nghe lén, nào biết được gian tình của các người?”
Thẩm Thanh Thu mặt mày tức giận bừng bừng, khuôn mặt xinh đẹp tức đến trắng bệch: “Xem tôi xử lý cô thế nào, tôi, tôi, muốn giết cô, cô mới đến mấy ngày, đã quyến rũ Vân Huy không còn hồn vía… Vậy mà còn xúi giục anh ấy hủy hôn với tôi?”
“Khụ, khụ…” Nhất thời Tô Thiên Kiều quả thật không biết giải thích thế nào, nếu nói Thẩm Thanh Thu nghe lén điện thoại của bọn họ, vậy thì gay go rồi.
Vì cô ta căn bản không nghe được lời của Kỷ Vân Huy, chỉ nghe được lời cô nói.
Đây mới là chỗ gay go nhất.