“Thứ đó, cũng có ý nghĩa quan trọng với tôi, vì thế cho dù nể mặt Vân Huy, tôi cũng sẽ không nhượng lại cho cô.” Đối phương cảm nhận được sự trầm mặc của Tô Thiên Kiều, cũng không chờ cô trả lời, chỉ tiếp tục nói.
Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, đè xuống cảm xúc hơi phập phồng vì câu nói của anh xuống, cười hỏi: “ ‘Bình minh’, có ý nghĩa quan trọng với anh sao?”
Tô Thiên Kiều cũng không biết vì sao mình lại hỏi câu đó, nhưng bây giờ, trái tim cô căn bản không do cô khống chế, miệng cô cũng không nhịn được mà hỏi thành lời, không nói ra thì không thoải mái!
“Đúng vậy!” Câu trả lời của Nguyễn Hạo Thiên lại càng thẳng thắn.
“Vì sao?” Tô Thiên Kiều không nhịn được hỏi, sau khi hỏi xong, trong sự yên lặng mang theo chút kích động, dường như trái tim cô hơi run lên.
“Cô Thẩm, tôi có chút chuyện cần giải quyết. Lần sau chúng ta nói chuyện sau!” Rõ ràng anh không muốn trả lời câu hỏi của Tô Thiên Kiều.
“Chờ chút…” Tô Thiên Kiều vội vàng gọi anh lại, vội vàng giải thích: “Lần này, thật sự không phải là vì ‘Bình minh’, chỉ là đơn thuần muốn mời anh ăn bữa cơm để cảm ơn anh mà thôi, mong anh đừng từ chối.”
Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, mặt dày mày dạn nói tiếp: “Bằng không trong lòng tôi sẽ bất an, còn về ‘Bình minh’… tôi đảm bảo sẽ không nhắc tới.”
“Vậy cô hẹn thời gian với thư ký của tôi đi!” Sau khi trầm mặc hồi lâu, âm thanh rì rà rì rầm bên kia hồi lâu mới dừng lại, vậy mà Nguyễn Hạo Thiên lại đồng ý rồi.
Tô Thiên Kiều thở phào một hơi, nói: “Được.”
Sau khi ngắt máy, Tô Thiên Kiều vẫn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không biết âm thanh rì rà rì rầm ở phía đối phương đến từ đâu, không nghĩ nhiều, chỉ cầm máy lên gọi vào số phòng làm việc của cậu chủ trong danh thiếp.
“Hạo Thiên, đây là con gái nhà ai?” Trong văn phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Đế Quốc ở tầng 36, một bà lão đã qua 60 mặt mày tò mò nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thiên, hỏi.
Lúc nãy bà cụ vốn đã dỏng tai nghe điện thoại của Nguyễn Hạo Thiên, lại thêm thông minh nhanh trí, đương nhiên có thể nghe ra tiếng con gái ở đầu dây bên kia.
“Bà nội…” Nguyễn Hạo Thiên không hài lòng kêu một tiếng, nói: “Chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.”
“Bạn bình thường?” Bà cụ Nguyễn không hề hài lòng về câu trả lời của Nguyễn Hạo Thiên: “Nếu chỉ là một người bạn bình thường, sao có thể có số điện thoại của cháu chứ?”
“Là cô em họ mới đón về của nhà họ Thẩm, là Vân Huy đưa số của cháu cho cô ta!” Nguyễn Hạo Thiên mặt lạnh lùng, rất rất bất lực với bà của mình.
“Ồ? Vậy có phải là… cô gái kia có ý với cháu không?” Bà cụ vui mừng tưởng tượng, càng nghĩ càng hài lòng: “Trước giờ cháu lại không nhận hẹn với con gái, xem ra… cháu cũng có ý với người ta nha?”
“Bà nội…” Cuối cùng Nguyễn Hạo Thiên không nhịn được mà buông văn kiện trong tay xuống, khóe miệng giật giật, vẻ mặt vừa bất lực vừa mất kiên nhẫn nhìn bà cụ: “Là do bà ở bên cạnh ra sức bắt cháu đồng ý!”
“Ồ, đúng đúng…” Bà cụ nở nụ cười thần bí, nói: “Nếu cháu không muốn, sao lại chịu làm theo ý bà chứ?”
“Cháu…” Trước giờ Nguyễn Hạo Thiên luôn quyết đoán, có chủ kiến, nhất thời cũng cũng không còn gì để nói trước sự bất chấp lý lẽ của bà cụ.
“Được rồi được rồi, bà không nói nữa là được, chỉ là… cháu đã hứa với người ta sẽ đến cuộc hẹn, nhất định không được nuốt lời đâu, biết chưa?” Bà cụ không quên dặn dò.
Nguyễn Hạo Thiên lại cầm văn kiện trong tay lên, đọc cẩn thận, không trả lời bà cụ.
Bà cụ coi như anh ngầm đồng ý, ngồi ở một bên, uống một hụm cà phê, tự mình lẩm bẩm, cưới híp mắt: “Môn đăng hộ đối, khá tốt khá tốt…”
“Môn đăng hộ đối gì chứ?” Vốn Nguyễn Hạo Thiên đã hạ quyết tâm không để ý đến bà cụ, nhưng cuối cùng cũng nổi khùng vì một câu thuận miệng của bà cụ: “Bà nghĩ đi đâu thế? Cháu nói rồi, phụ nữ rất phiền phức, hơn nữa… cha mẹ cô ấy đã mất hết, nào có thể môn đăng hộ đối với nhà ta?”
“Cha mẹ người ta mất hết cháu cũng biết? Xem ra thật sự là quan tâm chu đáo nha!” Bà cụ vẻ mặt ám muội nhìn Nguyễn Hạo Thiên, anh triệt để cạn lời, quả thật là không nói được câu gì nữa…
Chuyện của Thẩm Nghiêng Thành, gần như người của giới thượng lưu đều biết, sao lại coi là quan tâm chu đáo chứ?
“Thế nhưng… cha mẹ mất hết sao lại coi là không môn đăng hộ đối chứ?”
Bà cụ tự mình phân tích: “Trong thành phố A, có thể sánh đôi với nhà họ Nguyễn chúng ta, cũng chỉ có nhà họ Kỷ, nhà họ Thẩm, và nhà họ Âm, nhà họ Kỷ không có con gái, con gái nhà họ Âm cũng giống như cô bạn gái cũ tên là cái gì… Lý Tuệ Na của cháu, đang yên đang lành, lại đi làm người nổi tiếng, đương nhiên không xứng với nhà chúng ta, vậy còn lại, chỉ có nhà họ Thẩm thôi!”
“Bà nội, hình như cháu chưa từng nói muốn thành đôi với con gái nhà ai!” Nguyễn Hạo Thiên xụ mặt, dáng vẻ nghiêm chỉnh nhìn bà cụ, nói: “Mấy năm trước chúng ta đã nói rồi, không bàn những chuyện này.”
“Đó là vì… Bỏ đi, không nhắc thì thôi. Tóm lại bây giờ đã không như trước, con cái cũng lớn thế rồi.” Bà cụ nói, nước mắt liền rơi: “Nếu không phải vì mẹ đứa nhỏ bạc mệnh, cũng không đến lượt người phụ nữ khác, chẳng qua cũng tốt… có chắt rồi, không có áp lực nối dõi tông đường, càng có thể từ từ chọn cô gái tốt nhất.”
“Bà nội, hình như bà không cho cháu cơ hội chọn lựa!” Về những lời kỳ lạ của bà cụ, đương nhiên Nguyễn Hạo Thiên hiểu ý của bà.
“Có nha, ba đứa con gái nhà họ Thẩm, tùy cháu chọn một đứa!” Bà cụ mang dáng vẻ cực kì phóng khoáng, nói với Nguyễn Hạo Thiên, Anh triệt để cạn lời, quả thật không nói được câu gì.
“Chỉ là… ba đứa con gái nhà họ Thẩm, nghe nói đứa lớn trước kia luôn đau ốm, không biết bây giờ thế nào rồi.” Bà cụ cực kì ám muội nhìn Nguyễn