Tô Thiên Kiều tự tin gật đầu: “Mấy người theo đuổi cháu đại khái đều sử dụng mấy cái chiêu này đó!”
Ông Cổ gật đầu, vẻ mặt hưng phấn: “Người bạn đời đã chết của tôi là do gia đình sắp xếp hôn lễ, tôi căn bản chưa hề có qua mấy cái kinh nghiệm này.”
Tô Thiên Kiều cười nói: “Vậy ông có thể thử xem sao, ông Cổ, người già nhưng trái tim không có già a…”
Không biết tại vì sao, rõ ràng là thật sự tội nghiệp cho ông già này, cũng bởi vì tính cách của ông rất giống với ông nội của mình cho nên Tô Thiên Kiều mới đến thăm ông, nhưng mà lúc ở cùng với ông già này, Tô Thiên Kiều thật sự cảm thấy mình rất là thoải mái, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ nghe ông Cổ nói: “Đúng vậy, nhưng mà…mấy cái khác còn được, tôi, tôi không biết hát tình ca!”
Tô Thiên Kiều cau mày suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên vỗ vào đầu một cái, lục lọi trong túi của mình tìm ra một cái máy nghe nhạc màu trắng sữa: “Đây là MP4 mẫu mới nhất, hay là cháu tặng cho ông nha, bên trong có rất nhiều bài hát, ông học thử xem!”
Ông cụ nói: “Tôi không biết xài, hơn nữa…bài hát bây giờ sao tôi biết hát được!”
Tô Thiên Kiều suy nghĩ một lát: “Để cháu đến văn phòng của viện trưởng tải cho ông, ông thích bài gì?”
Ông Cổ suy tư một hồi: “Mấy bài hát ở thời đại của tôi…quá là quê mùa rồi, nếu như là cái gì, Châu gì đó Luân gì đó, Hàn Canh gì đó, còn có mấy chàng trai Hàn quốc ở thời đại mấy cô thì tôi hát không được, nếu như là mấy ngôi sao ca nhạc nổi tiếng ở thời 70, 80 thì tôi còn tương đối quen thuộc!”
“Ò, như vậy à…” Tô Thiên Kiều suy nghĩ một hồi, nói: “Đàm Vĩnh Lân, Ôn Triệu Luân?”
Ông Cổ ngẫm nghĩ một hồi: “Tiếng Quảng Đông tôi e là hát không chuẩn, ngược lại còn bị bêu xấu nữa!”
Tô Thiên Kiều lại nói: “Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa?”
Ông Cổ lại lắc đầu: “Trương Học Hữu là ca thần, tôi làm sao mà hát hay được, còn Lưu Đức Hoa sao…nam thần trong lòng quá nhiều người, tôi vẫn là không nên huỷ hoại thì tốt hơn!”
“Vậy thì…Vương Kiệt thì sao?” Tô Thiên Kiều đề nghị.
Đôi mắt ông Cổ chợt sáng lên, thần sắc lại có chút ảm đảm: “Lúc con trai tôi còn sống rất là thích Vương Kiệt, thường hay nghe nó nhắc đến trải nghiệm của ngôi sao này, dường như là có chút giống với tôi lúc còn trẻ, hơn nữa, bởi vì con trai tôi nên tôi cũng hay nghe bài hát của cậu ta, vậy thì cứ tải cậu ta đi!”
“Vậy thì…bài nào thì được đây?” Xong phần minh tinh, Tô Thiên Kiều nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, Vương Kiệt bể dâu cuộc đời như vậy, nếu như muốn hát ca khúc nào vừa lãng mạn vừa động lòng người, vậy thì…không có gì khác hơn chính là
Tô Thiên Kiều vội vàng nói: “Ông đợi chút, cháu nghĩ ra một bài thích hợp rồi, không cần đến văn phòng của viện trưởng nữa, cháu trực tiếp dùng điện thoại tải luôn!”
Tô Thiên Kiều mở điện thoại ra, lên mạng tải bài hát này, thông qua Bluetooth truyền đến chiếc máy nghe nhạc, sau đó lập tức phát lên, nhét tai nghe vào tai của ông Cổ, ông Cổ vừa nghe thì đã bị bài hát này làm say mê rồi.
Nghe xong một lần, hỏi ông Cổ thấy thế nào, ông hưng phấn nói: “Tuy là tiếng Quảng Đông, nhưng mà tôi rất thích, chắc chắn sẽ học được, hơn nữa…bài hát này khiến tôi nhớ đến con trai tôi!”
Trong đôi mắt của ông lão cố chấp này xuất hiện một tia cảm động vui vẻ, ông nhìn Tô Thiên Kiều: “Cô gái, cảm ơn cô!”
Tô Thiên Kiều mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn cháu, ở cùng với ông Cổ, bản thân cháu cũng rất vui!”
Ông Cổ nở nụ cười, ý vị thâm trường mà nhìn Tô Thiên Kiều một cái, nói: “Tôi có thể kêu tên của cô không?”
“Đương nhiên là được rồi, cháu tên là Thẩm Nghiêng Thành!” Tô Thiên Kiều nói.
Ông Cổ gật đầu: “Nghiêng Thành, lòng tốt hôm nay của cháu, sau này nhất định sẽ nhận được báo đáp tốt!”
Tô Thiên Kiều nở nụ cười ngọt ngào: “Hy vọng như vậy!”
Nhìn sắc trời một cái, đã hơn 7 giờ rồi, Tô Thiên Kiều nói: “Ông Cổ, cháu phải đi làm rồi, ông học hát cho hay nha, lần sau cháu lại đến thăm ông!”
Ông Cổ gật đầu, nói: “Hay là…cháu để lại số điện thoại của cháu cho ta đi!”
Tô Thiên Kiều hoàn toàn không hề keo kiệt mà lưu lại số của mình vào trong điện thoại của ông Cổ,
Sự thần bí cao thâm khó lường trong đôi mắt của ông Cổ lại biến mất rồi, mà trở thành cái biểu cảm khi nhìn Tô Thiên Kiều thường ngày, vô cùng oách xà lách mà nói: “Đợi ta theo đuổi được bà già đó rồi sẽ gọi điện thoại nói cho cháu, cháu đi đi!”
Tô Thiên Kiều gật gật đầu, tạm biệt với ông cụ rồi rời khỏi viện dưỡng lão, trực tiếp về tổ phim.
Đến tổ phim, Tô Thiên Kiều gọi điện thoại cho Thẩm Minh Dương báo bình an, nhưng Thẩm Minh Dương không chịu an tâm về cô, chắc là nghe được một số chuyện về tổ phim và Lý Tuệ Na tối hôm qua rồi, muốn cô đến văn phòng một chuyến!
Trong văn phòng của Thẩm Thị, Tô Thiên Kiều nhìn thấy Thẩm Minh Dương còn tiều tuỵ hơn mình một đêm chưa ngủ nữa.
Thẩm Minh Dương nhìn thấy Tô Thiên Kiều đến thì có chút lo lắng mà nói: “Tối qua em không sao chứ?”
Tô Thiên Kiều tưởng anh đang nói đến việc ở cùng Nguyễn Hạo Thiên, không muốn Thẩm Minh Dương lo lắng nên lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, em không sao.”
Nhưng Thẩm Minh Dương lại nói: “Con người Lý Tuệ Na càng lúc càng không ra gì mà, cô ta chắc hẳn là biết thân phận của em, nhưng lại…” Lời nói của Thẩm Minh Dương ngừng lại, Tô Thiên Kiều kinh ngạc, thì ra anh đang nói đến chuyện này à.
Trong lòng thả lỏng một chút, cô cười nói: “Không sao, tâm trạng cô ta không tốt, để cô ta khóc lóc la lối là được rồi, ai bảo bộ phim này có liên quan đến sinh tử của Thẩm Thị chứ? Làm vì anh chút chuyện nhỏ này…anh hà tất gì phải để trong lòng chứ!”
Thẩm Minh Dương thở dài một tiếng, cảm động mà nhìn Tô Thiên Kiều: “Vô Tình, cảm ơn em.”
Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Người nên nói cảm ơn là em, càng huống hồ chúng ta cũng đã nói rồi, giữa chúng ta…không nên nói mấy lời này, không phải sao?”
Thẩm Minh Dương gật đầu cười nói: “Phải, không nên nói mấy lời này. Nhưng mà…hôm nay em còn dám đi không?”
Tô Thiên Kiều nói: “Sao em lại không dám đi chứ? Em đã đến tổ phim rồi, là anh kêu em đến nên em mới qua đây gặp anh, để anh yên tâm!”
Thẩm Minh Dương nói: “Vậy thì tốt, em qua đó trước đi, không còn gì nữa rồi.”
Nếu Tô Thiên Kiều đã đến đây rồi thì dứt khoác ngồi xuống nói: “Người trong tổ phim đều chưa đến, không vội, có chuyện này em muốn hỏi anh!”
“Chuyện gì?” Thẩm Minh Dương nhìn Tô Thiên Kiều một cái với ánh mắt cổ quái.
Tô Thiên Kiều nói: “Kỷ Vân Huy bỏ đầu tư, đem đến ảnh hưởng cho Thẩm Thị, nếu như để cho Nguyễn Hạo Thiên đầu tư…sẽ có chuyển biến tốt không?”
Thẩm Minh Dương kinh ngạc nhìn Tô Thiên Kiều một cái, nói: “Đương nhiên sẽ