Sau khi Tần Phú Hữu tự mình trộm vui vẻ một lúc, hắn liền thu lại biểu tình trầm mê khác với lúc thường.
Kì thực chính hắn cũng biết, túi giấy này đâu phải Giang Trúc Tâm để lại cho hắn, rõ ràng là Giang Trúc Tâm bị hắn lỗ mãng hù chạy mất dạng,cho nên tiện thể quên luôn cầm túi giấy theo mà thôi.
Nhưng mà ngẫm lại, Giang Trúc Tâm phản ứng lớn như vậy, chính là thể hiện việc hình bóng của hắn đã khắc sâu ở trong lòng Giang Trúc Tâm, cho nên trong thời gian ngắn, Giang Trúc Tâm nhất định sẽ không ngừng nhớ tới hắn.
Hơn nữa, trên tay hắn còn có đồ vật của Giang Trúc Tâm, nên hắn liền có lí do đi tìm Giang Trúc Tâm không phải sao? Đây thực là tin tốt khiến cho người ta cao hứng.
Không có cơ hội, thì liền sáng tạo cơ hội là được.
Hiện tại cơ hội đã tới.
Cong cong môi, đem túi giấy kẹp ở giữa eo và cánh tay, Tần Phú Hữu thu hồi vẻ hưng phấn vào bụng, sau đó chân dài rảo bước vào công ty Tuyết Dã, theo đó trên người hắn cũng xuất hiện khí tràng của kẻ bề trên, hai vị trợ lí đang đứng chờ ở một bên cũng yên lặng đi theo Tần Phú Hữu.
Hôm nay, Tần Phú Hữu không phải tự thân một mình đến đây, hắn đến Tuyết Dã cũng không phải bởi vì biết Giang Trúc Tâm ở đây.
Chỉ là vừa vặn một tuần trước, hắn có hẹn thời gian này muốn đến tìm lão bản của Tuyết Dã mà thôi.
Lúc Tần Phú Hữu đến gần Giang Trúc Tâm, hai vị trợ lí thức thời ngốc ở một bên trầm mặc không nói.
Sau đó, lúc nhìn thấy Tần Phú Hữu buộc dây giày cho Giang Trúc Tâm, thì bọn họ tỏ vẻ không kịp đề phòng, trực tiếp trợn mắt há mồm.
Lão bản đây là bị ai đoạt xá??
Tần Phú Hữu hoàn toàn không thèm để ý đến hai vị trợ lí mặt ngoài bình tĩnh, nhưng thế giới nội tâm đang sôi trào mãnh liệt.
Trong lòng hắn chỉ càng thêm ngọt ngào, vì ở đây còn có thể gặp được Giang Trúc Tâm vừa mới phỏng vấn xong, nói bọn họ không có duyên phận Tần Phú Hữu đều không vui!
Trợ lí Giáp: Làm sao bây giờ, thật muốn gào thét trong đám bát quái một chút.
Trợ lí Ất: Nhẫn nại! Công tác!
"Hôm nay thật cao hứng? Tôi đoán là, cậu đã gặp tiểu tình nhân mà Quỳnh Béo nói?" Trên tầng cao nhất của Tuyết Dã, Cảnh Viên Bảo đứng dậy nghênh tiếp Tần Phú Hữu, lúc bắt tay Tần Phú Hữu, hắn nhíu mày nói đùa.
Quỳnh Béo trong miệng hắn chính là Mạc Đắc Quỳnh, danh tự này bắt nguồn từ năm đó lúc mà Mạc Đắc Quỳnh chưa giảm cân, vẫn còn là một thằng nhóc béo chính hiệu.
Cảnh Viên Bảo là đổng sự của Tuyết Dã, hiện tại cũng là y quản lí toàn bộ hoạt động của công ty.
Y và Mạc Đắc Quỳnh giống nhau, đều là bạn thân của Tần Phú Hữu.
Tuy rằng y và Tần Phú Hữu đều nóng lòng đầu tư, nhưng thứ y thích nhất vẫn là game, cho nên mới có thể đích thân ra tay quản lí toàn bộ Tuyết Dã.
Vừa lúc gần đây Tần Phú Hữu cảm thấy tương đối hứng thú với một ít nghiệp vụ internet, mà Cảnh Viên Bảo lại là chuyên gia trên phương diện này.
Đúng lúc đó, Cảnh Viên Bảo lại bị việc công ty bận rộn không có thời gian đến tụ hội, cho nên lần này Tần Phú Hữu lại đây muốn hợp tác, cũng coi như là cùng tên tăng ca cuồng ma Cảnh Viên Bảo này gặp mặt một lần.
Tần Phú Hữu thần sắc ôn hòa, cũng nhìn ra được hai mắt của bạn tốt là gặp được việc vui, cho nên bị đùa giỡn cũng không tức giận.
Chỉ là hắn ý ý tứ tứ mà đem nắm tay va đấm nhẹ vào lồng ngực của Cảnh Viên Bảo, xem Cảnh Viên Bảo phốc ho ra tiếng, mới thỏa mãn thu tay lại.
"Ác như vậy sao? Tôi gần nhất luyện ra được cơ ngực, ôi chao, cậu đây là muốn đem ngực tôi đấm cho bẹp?" Cảnh Viên Bảo khoanh hai tay che kín lại ngực của mình, còn cố ý giả bộ suy yếu mà lảo đảo hai bước.
Cũng chỉ đối huynh đệ đặc biệt thân quen, thì y mới có thể lộ ra một mặt như thế.
"Không phải tiểu tình nhân." Tần Phú Hữu tránh khỏi Cảnh Viên Bảo, lại ngồi xuống ghế sopha trong văn phòng, "Là đối tượng theo đuổi."
"Oa, cậu thật sự gặp rồi?" Cảnh Viên Bảo vừa xoa ngực của mình vừa ngồi xuống chỗ đối diện với Tần Phú Hữu.
Vừa nãy, lúc Tần Phú Hữu gặp y, cao hứng trong mắt hắn là thật, mà lúc quả đấm của hắn va chạm với mình cũng thực sự không giảm bớt khí lực, cho nên cảm giác đau cũng không giảm.
Dựa theo hiểu biết của y về Tần Phú Hữu, thì đại khái chính là bởi vì cái từ "Tiểu tình nhân" này khiến cho Tần Phú Hữu không hài lòng.
Cảnh Viên Bảo nói câu này cũng là một lời hai ý, y cũng không hề nghĩ đến việc, Mạc Đắc Quỳnh ồn ào nói việc Tần Phú Hữu đang nói chuyện yêu đương mù quáng, nhưng Tần Phú Hữu cũng có thể vào hôm nay lại gặp được "Đối tượng hắn theo đuổi", chẳng lẽ thực sự là không hẹn mà gặp?
"Rất hữu duyên đúng không?" Nụ cười si mê vốn đã ngừng lại, thì Tần Phú Hữu lại không nhịn được cười ra tiếng, "Tôi chỉ biết ngày hôm nay em ấy phỏng vấn, không ngờ em ấy lại đến công ty của các cậu phỏng vấn."
"Tới chỗ của tôi phỏng vấn?" Cảnh Viên Bảo kinh ngạc mà thả xuống cái tay đang xoa ngực, "Cậu ấy tên là gì? Muốn tôi mở cửa sau cho cậu ấy không?"
"Cửa sau cũng không cần, nếu như bị em ấy phát hiện, thì nhất định sẽ khó chịu." Đây là Tần Phú Hữu căn cứ vào lý giải bước đầu về Giang Trúc Tâm mà nói ra.
Giang Trúc Tâm nói tới chuyện tiền bạc rất chống cự, đặc biệt chống cự hắn.
Nếu như Giang Trúc Tâm có thể vào được Tuyết Dã, không phải bởi vì công ty cần cậu, mà là vì một câu nói của Tần Phú Hữu hắn, thì đại khái trong lòng sẽ biệt nữu, cuối cùng không nhịn được sẽ từ chức đi.
Chủ yếu vẫn là vì Tần Phú Hữu còn chưa theo đuổi được người ta, cho nên Giang Trúc Tâm vừa nhìn chính là kiểu người tốt không thích chiếm tiện nghi của người khác (đối với cậu có ý đồ), nếu mở cửa sau thì đừng nói là giúp cậu, còn rất có thể khiến cho cậu khó chịu trong lòng.
Nếu Giang Trúc Tâm đứng ở chỗ này, thì đại khái sẽ cảm thấy Tần Phú Hữu có nhiều tiền không phải là không có đạo lí.
Nói tới chỗ này, Tần Phú Hữu lấy ra cái túi đựng hồ sơ mà lúc nãy Giang Trúc Tâm làm rớt, "Tôi vẫn cảm thấy em ấy rất có tài năng, chỉ là không biết có phù hợp với yêu cầu hiện tại của công ty cậu hay không thôi."
"Cậu sao lại có thể có được đồ vật của người ta?" Không phải nói còn chưa theo đuổi được sao? Cảnh Viên Bảo suy nghĩ, có lẽ nào là Giang Trúc Tâm đang đóng kịch với Tần Phú Hữu hay không.
"Nhặt được." Tần Phú Hữu nghĩ đến bộ dáng chạy trối chết của Giang Trúc Tâm, liền không nhìn được che miệng nheo mắt nở nụ cười, "Thực đáng yêu."
Cảnh Viên Bảo: "???"
Tình cảm người ta còn là "Cô bé lọ lem", chạy nửa đường còn đánh rơi một "Chiếc giày pha lê" đó hả.
"Cho tôi xem mấy thứ bên trong một chút?" Cảnh Viên Bảo là người hiếu kì nha.
Rốt cuộc là ai, mới có thể đưa cái tên Tần Phú Hữu từ nhỏ đã thanh tâm quả dục, đến mức không khác mấy so với hòa thượng xuất gia, câu tới tay nhỉ?
Cứ xem như Tần Phú Hữu không cho y thông tin về người kia, thì ít nhất cũng để cho y ngắm tác phẩm của đối phương một tí chứ.
Nói gì thì, đối phương cũng nhận được thông báo của công ty y, ít ra vẫn phải có chút bản lĩnh chứ nhỉ?