Cảm giác bây giờ của Giang Trúc Tâm đối với Tần Phú Hữu cực kì phức tạp.
Tóm lại mà nói, Giang Trúc Tâm kích động muốn đánh Tần Phú Hữu vẫn luôn nhiều hơn những thứ khác, dù sao thì Tần Phú Hữu thường thường cố ý nghe không hiểu tiếng người.
Nhìn Giang Trúc Tâm tức đến nổ phổi mà đập bàn, mà hắn vẫn có thể đứng ở một bên vui vẻ mà cười khẽ, thái độ này của hắn cực kì không tốt! Chính là hóa thân của ma quỷ!
Tần Phú Hữu còn vẫn luôn ung dung, hạ thủ không để lại vết tích, cho nên lúc hắn chủ động rời đi hoặc là đáp ứng Giang Trúc Tâm sẽ rút lui, thì Giang Trúc Tâm vẫn luôn cảm thấy hắn sau lưng nhất định đang có âm mưu, cho nên cậu căn bản cũng không tin hắn nói rời đi và rời đi theo mình nghĩ là cùng một đường.
Cuối cùng, sự thật vẫn chứng minh là Giang Trúc Tâm đúng.
Giang Trúc Tâm không giảo hoạt lại Tần Phú Hữu, cho nên sau đó phần lớn thời gian cậu chỉ có thể lựa chọn phản kháng tiêu cực.
Tần Phú Hữu chính là thật tâm muốn theo đuổi cậu, sau khi biết việc chuyển khoản sẽ gây khó chịu cho cậu, thì Tần Phú Hữu liền nhanh chóng thay đổi chiến thuật, tự tay nấu cơm hộp cho cậu; mỗi ngày còn đến tìm Giang Trúc Tâm, hơn nữa nhiều nhất chỉ có thể ở lại hai tiếng đồng hồ liền bị đánh đuổi.
Nhưng thời điểm hắn bị đuổi đi thì trên mặt đều là thỏa mãn, mỗi lần đều so với lần trước có thể nán lại nhiều hơn mấy giây, nắm bắt đầy đủ tinh túy của việc "Làm sao khiến cho Giang Trúc Tâm nín một mạch cũng không thể phát hỏa ra được?"
Dùng cách của Tần Phú Hữu để nói chính là, tuy rằng em bây giờ không thích tôi, nhưng trong tâm trí em đều là tôi, làm tròn lên thì chúng ta chính là người yêu của nhau.
Chỉ cần Giang Trúc Tâm vẫn còn cần hắn, thì Tần Phú Hữu liền tin chắc ngày bọn họ yêu nhau cũng sẽ không còn xa.
Nếu như không phải vì yêu thích một người, thì Giang Trúc Tâm thực sự cũng sẽ không tin được một đại phú hào chỉ vì trêu chọc một người bình thường như cậu, mà mỗi ngày tiêu tốn thời gian lâu như vậy chỉ để lấy lòng cậu.
Khiến cho người ta tức giận chính là, chỉ vì muốn cho Giang Trúc Tâm khắc sâu ấn tượng đối với hắn, hắn không chỉ có đối tốt với Giang Trúc Tâm, còn phải chơi chiêu với Giang Trúc Tâm.
Tuy nói lúc Giang Trúc Tâm còn chưa xuất hiện, hắn vẫn là một người siêu cấp đồng trinh, thì thói quen của hắn cũng là một bao một bộ, nhưng ngắn ngủi một tuần, tất nhiên cũng bị hắn đánh bậy đánh bạ khiến cho Giang Trúc Tâm "Không có cách nào quên".
Bị một nam nhân điên cuồng theo đuổi, còn không cho quyền được từ chối (mỗi lần Giang Trúc Tâm từ chối thì Tần Phú Hữu liền nói sang chuyện khác), Giang Trúc Tâm có thể quên mới là lạ á!
Hơn nữa, Tần Phú Hữu ngoại trừ không đứng đắn ra, thì rất nhiều lúc hắn vẫn luôn chăm sóc cho Giang Trúc Tâm, điều này cũng khiến cho nội tâm của Giang Trúc Tâm có một cỗ nhàn nhạt xấu hổ không ngó lơ đi được.
Giang Trúc Tâm cũng bởi vì mình không dám dùng thái độ ác liệt nhất để từ chối Tần Phú Hữu, mà cảm thấy có một chút buồn bực.
Cậu càng ngày càng cảm thấy được Tần Phú Hữu cùng cậu giống như là dính ở cùng một chỗ, lúc này mới chỉ có một tuần, mà đã có loại cảm giác hai bên đều không phân biệt được rõ ràng.
Nếu như còn không nghĩ ra biện pháp khiến cho Tần Phú Hữu rời đi, lẽ nào cậu thực sự chỉ có thể thỏa hiệp theo một nam nhân sao!
- --- không! Nam tử hán đại trượng phu! Tuyệt không dễ dàng từ bỏ như zị!
Hít sâu một hơi, Giang Trúc Tâm ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào công ty Tuyết Dã.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến nhận việc, nhưng sau khi tỉnh giấc thì trong đầu cậu lại chỉ toàn là Tần Phú Hữu ---------
Bởi vì những lời Tần Phú Hữu nói tối hôm qua! Càng tới gần công ty Giang Trúc Tâm chỉ có một lo lắng, Tần Phú Hữu có thực sự sẽ chờ cậu ở trước công ty, vào lúc tan tầm hay không?
Hình ảnh quá mức khủng bố, cậu sợ lắm á! Nếu không phải đánh không lại Tần Phú Hữu, trong lòng cũng không có sức, thì Giang Trúc Tâm mới sẽ không sợ hắn như vậy đâu.
Loại tư duy này giống như là thuốc cao da trâu dính vào trên đầu, phải cần đến làm việc cùng với hội họa thì mới có thể cứu vớt được thôi!
Cho nên công việc ơi! Tao đến đây! Trong lòng mình chỉ có công việc! Tần Phú Hữu cái gì, đến từ đâu thì xin mời trở lại đó đi.
Theo từng bước chân vững vàng, Giang Trúc Tâm càng ngày càng cảm ơn, cảm ơn công ty ưu tú này nguyện ý cho một người mới như cậu có một cơ hội.
Cơ hội lần này không chỉ giúp cậu có được miếng cơm ăn, còn cho cậu có một cơ hội học tập cùng thực tập.
Còn để cho cậu có thể tránh né Tần Phú Hữu ở khắp mọi nơi nữa chứ.
Cảm ơn!
Được dẫn đến một gian phòng làm việc sáng sủa, người