Edit + Beta: ALice.
Xông vào là không có khả năng xông vào rồi, Bí thư Hách biết ông chủ nhà mình tính tình tốt, nhưng nếu như bây giờ mà xông vào ngay lúc người ta đang nói lời âu yếm, thì Bí thư Hách đại khái chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt chết chóc của Tần Phú Hữu luôn đấy.
Người ôn nhu một khi dữ lên, thì còn hơn cả những người hay hung dữ nữa.
Lúc trước, kế hoạch mỗi ngày của Tần Phú Hữu là cùng ăn trưa với Giang Trúc Tâm.
Nhưng hiện tại tình huống thân thể của Giang Trúc Tâm thế nào, thì trừ bỏ cha mẹ hắn và bác sĩ ra, cũng chỉ có một mình hắn biết.
Ngay trước khi đứa nhỏ được sinh ra, thì Tần Phú Hữu cảm thấy cho dù có là bạn bè rất thân đi chăng nữa, thì cũng không thích hợp biết tình hình cụ thể của Giang Trúc Tâm.
Rốt cuộc thì cái tin đàn ông sinh con này cũng đủ để lên báo rồi, cho dù bạn bè không phải là người nhiều chuyện, nhưng nếu sau khi nói bí mật cho người ngoài biết, thì cũng vẫn sẽ bị lộ ra ngoài trong lúc lơ đãng.
Vì thế, Tần Phú Hữu liền cảm thấy mình hiện tại phải có trách nhiệm chăm sóc cho Giang Trúc Tâm.
Nhưng mà hai ngày nay công việc của hắn rất bận, hơn nữa Phương Tiến Tài mới vừa thả ra một con đường cho hắn đi, cùng hắn hợp tác phân lực.
Giai đoạn này vẫn yêu cầu vị lão tổng là hắn phải theo dõi nhiều hơn một chút mới thích hợp.
Giang Trúc Tâm liền thương lượng với Tần Phú Hữu một chút, cuối cùng quyết định bữa sáng và bữa tối sẽ ăn cùng nhau, ăn trưa thì cứ để cho giúp việc nấu xong rồi đưa đến công ty là được.
Cho nên nói, cho dù giữa trưa bọn họ không ăn cơm cùng nhau, nhưng cũng ăn cùng một món ăn, này cũng lãng mạn giống như là cùng nhau xem một mảnh bầu trời vậy.
Tần Phú Hữu tỏ vẻ mình bị thuyết phục rồi.
Nhưng mà việc như buổi sáng hôm nay, vẫn khiến cho Tần Phú Hữu cảnh giác lên.
Hôm nay hắn vì làm việc mà không nhận được tin nhắn của Giang Trúc Tâm, chỉ là không cẩn thận để quên điện thoại ở trong văn phòng thôi, mà đã xuất hiện nhiều việc như vậy rồi.
Cũng may chuyện lần này còn có thể xử lí được, nếu như thân thể của Giang Trúc Tâm xuất hiện vấn đề gì, mà hắn lại không thể nhận được điện thoại, thì chỉ nghĩ một chút thôi mà Tần Phú Hữu đã cảm thấy mình sắp hít thở không thông rồi.
Không, hắn vẫn nên đổi chiếc đồng hồ Rolex trên tay này thành đồng hồ thông minh mới được.
Ít nhất, thì khi quên mang điện thoại cũng còn có đồng hồ để dùng.
Sau đó, tuy rằng Tần Phú Hữu không còn quên mang theo điện thoại bên cạnh nữa, nhưng thật đúng là đổi chiếc Rolex biểu hiện thân phận kia đi, mà đeo một chiếc đồng hồ thông minh.
Cho nên mỗi lần xã giao cùng với những nhà đầu tư và nhà công nghiệp các loại, thì lại nhiều thêm một đề tài để show ân ái.
Chỗ tốt là thêm một người khiến người khác cảm thấy hắn vô hại, là đề tài lúc bàn chuyện làm ăn cũng cầm lòng không được mà lơi lỏng xuống, chỗ hỏng là có thể sẽ bị người khác ở sau lưng cười nhạo bị vợ quản nghiêm.
Nhưng mà Tần Phú Hữu sẽ để ý tới cái danh này sao? Không, hắn sẽ không, hắn sẽ chỉ biết lén lút mà cảm thấy những người này cũng quá hiểu lòng hắn rồi đấy.
Chẳng lẽ những người này không phát hiện cái danh hiệu "vợ quản nghiêm" này mang theo hơi thở ân ái mãnh liệt luôn sao?
Những kẻ đáng thương hâm mộ lại ghen ghét hắn không dám thừa nhận mà thôi! (những người khác: Này!)
Đồng thời, sau khi Tần Phú Hữu tỉnh táo lại xong, thì hắn cũng quyết định năm nay không cần thiết phải điên cuồng tăng ca làm gì nữa.
Trước kia là bởi vì ngoại trừ công việc ra thì cũng chẳng có chuyện khác để làm, cho nên mới trong lúc làm sự nghiệp bảo vệ môi trường cũng nhân tiện đầu tư thêm các ngành sản xuất khác nữa.
Bây giờ hắn đã là người có gia có thất rồi, trên có già dưới có trẻ, hoàn cảnh bận rộn không thích hợp cho sự hài hòa của gia đình.
Tiền kiếm mãi mãi không đủ, nhưng mà làm bạn với người bên cạnh lại là mỗi ngày mỗi ít.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Tần Phú Hữu liền hận không thể đầu tư một xưởng thuốc sinh vật, muốn bọn họ nhanh chóng nghiên cứu cái gọi là thuốc trường sinh bất lão, để thuận tiện cho hai người hắn và Giang Trúc Tâm ân ái hơn 500 năm.
Giang Trúc Tâm: Bình tĩnh đi mà.
Hôm nay sau khi tan tầm, cứ theo lẽ thường là Tần Phú Hữu tới đón Giang Trúc Tâm.
Tần Phú Hữu bảo tài xế đi trước đến một cửa hàng bánh kem chờ hắn một chút, sau đó hắn ở trong tiệm bánh kem chọn một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ chua ngọt ngon miệng.
Gần đây khẩu vị của Giang Trúc Tâm trở nên tương đối thích vị chua ngọt, nên lúc Tần Phú Hữu đang giúp Giang Trúc Tâm chọn bánh kem, liền cảm thấy đây là một việc cực kì ngọt ngào.
Hỏi hắn vì sao không về nhà bảo đầu bếp trực tiếp làm á hả...
Cái loại cảm giác trước khi tan tầm đi đón ái nhân, vì ái nhân mà chế tạo một món quà kinh hỉ, thì độc thân cẩu như mấy người sẽ không hiểu đâu.
Tần Phú Hữu chọn bánh kem xong, liền đi xếp hàng tính tiền.
Cô gái trẻ trong tiệm mặt đỏ hồng mà nhìn chằm chằm Tần Phú Hữu.
Tần Phú Hữu hiện tại tuy nói là 30 tuổi, nhưng mà cả người hắn sẽ chỉ khiến người khác cảm giác được sự thành thục trầm ổn, giống như rượu ngon hương thuần khiến người khác nhịn không được mà muốn phẩm vị một chút.
Hơn nữa, lúc bình thường thì trên mặt Tần Phú Hữu luôn mang theo mỉm cười ôn nhu.
Khuôn mặt anh tuấn cộng thêm cảm giác thần bí như có như không ở trên người hắn kia, chỉ biết khiến cho người khác càng thêm chú ý tới hắn mà thôi.
"Xin...!xin chào." Ngay lúc tính tiền xong, Tần Phú Hữu sắp phải rời khỏi cửa hàng bánh kem, nhưng trước khi rời đi, hắn lại đột nhiên bị một cô gái trẻ ngăn lại.
"Xin chào? Xin hỏi có việc gì sao?" Tần Phú Hữu cũng không bởi vì đột nhiên bị ngăn lại mà lộ ra vẻ mặt khó chịu đường đột.
Lúc hắn đáp lại cô gái trẻ kia không chỉ không có không kiên nhẫn, mà còn cho người ta một loại cảm giác ôn tồn lễ độ nữa.
Ngay sau đó, cô gái trẻ tiếp cận Tần Phú Hữu có vẻ càng thêm thẹn thùng.
"Xin chào ca ca......!Em muốn hỏi, em có thể xin Wechat của anh một chút được không?" Sau khi cô gái trẻ kia nói xong, thì mấy cô bạn khác của cô lại hư hư thực thực ở một bên nhỏ giọng mà hét lên một chút.
Tiếng hét chói tai kia phảng phất như đang cổ vũ cho cô, khiến tai của cô gái này đều đỏ cả lên.
Tần Phú Hữu chớp chớp mắt, đây vẫn là lần đầu tiên hắn được nữ sinh tiếp cận, khiến hắn thiếu chút nữa là không phản ứng lại được.
Ngay từ đầu Tần Phú Hữu còn cho rằng, nữ sinh này là có gì cần hắn hỗ trợ mới dừng bước lại.
Nhưng mà sau khi nghe được đối phương muốn Wechat của mình, thì Tần Phú Hữu chỉ buồn cười mà lắc lắc đầu, sau đó để lộ ra ngón áp út đeo nhẫn đính hôn của mình với cô gái trẻ kia.
"Thật ngại quá, tôi đã kết hôn rồi, không thể thêm Wechat được đâu." Nói xong, Tần Phú Hữu liền lịch thiệp mà nghiêng người, cũng nói với cô gái trẻ: "Chúc cô sinh hoạt vui vẻ."
Vốn dĩ sau khi nữ sinh kia bị cự tuyệt, hẳn là sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng mà một cái mỉm cười và một câu chúc phúc chân thành kia của Tần Phú Hữu, lại khiến cô quên mất cái loại cảm giác xấu hổ này, chỉ nhớ rõ si ngốc mà nhìn theo bóng dáng của Tần Phú Hữu.
Bạn thân đi đến bên cạnh cô xong, thì cô mới phục hồi tinh thần lại.
"Thiếu gia vẫn được hoan nghênh như vậy." Lúc tài xế đang lái xe liền đột nhiên mở miệng nói.
Hiển nhiên là lúc