Giang Trúc Tâm tỉnh lại sau giấc ngủ, ngoài cửa sổ càng ngày càng mờ, chỉ còn lại một tia chiều tà nhưng khi nhìn qua đồng hồ, thì kim giờ mới chỉ đến năm giờ rưỡi.
Chỉ có thể nói mùa đông Mặt trời cũng rất bận rộn, sớm như vậy đã phải vội vàng chạy đến một bán cầu khác đi làm.
Đến phòng tắm rửa mặt, Giang Trúc Tâm liếc nhìn phòng ngủ cùng phòng khách rối như tơ vò, sau đó chỉ có thể nhận mệnh mà bắt đầu khom lưng, nhặt giấy vẽ cùng bút nằm lăn lóc trên mặt đất lên.
Chờ nhặt xong xuôi, gian phòng cũng sạch sẽ được 80%, eo của cậu cũng mơ hồ đau đớn mệt mỏi.
Đổi thành lúc thường sẽ không như vậy đâu, chỉ có thể nói là do tối hôm qua xyz so với trong tưởng tượng còn muốn kịch liệt hơn.
Vốn còn muốn quét nhà, lau sàn, nhưng Giang Trúc Tâm khom eo thì cảm thấy, vẫn là không nên miễn cưỡng chính mình thì tốt hơn.
Xem như cậu lưng hùm vai gấu, thì cũng không chịu nổi axit lactic tiết ra quá nhiều.
Cơm tối lại tiếp tục gọi thức ăn ngoài, tiền cậu gửi tiết kiệm trong ngân hàng cũng không nhiều, phần lớn đều dùng để mua dụng cụ mỹ thuật cho chương trình học.
Hơn nữa, vì muốn có sức khỏe tốt để tăng ca, cậu còn bỏ ra một khoản để tập thể hình.
Ngày hôm nay xem như là ngoại lệ đi, nhưng ngày mai cậu vẫn phải đi mua đồ ăn để nấu cơm.
Trước khi cậu tìm được công việc mới, không cần quá lãng phí mới tốt nhất.
Sau khi yên lặng đem những chuyện mình cần làm an bài xong, Giang Trúc Tâm liền yên lặng ngồi trong phòng khách, nhưng bình tĩnh vừa nãy lại bởi vì nhìn thấy màn hình điện thoại bị nứt, mà trong nháy mắt liền phá công.
A a a a! Thật không muốn mở máy đâu!!
Nghĩ đến việc vừa mở máy lên, sẽ phải đối mặt với mấy trăm ngàn được chuyển đến vô duyên vô cớ kia, Giang Trúc Tâm liền cảm thấy cơ tim mình cũng sắp tắc nghẽn.
Bảo cậu nhận là tuyệt đối không thể, nếu nhận thì chính là thừa nhận việc tối qua là từ bất ngờ biến thành bán cậu! Tự kỉ nặng rồi à! (*)
(*) câu này trong raw là 身夜了吗 và mị cũng không rõ nó nói gì, nên chỉ có thể dịch word by word với nghĩa phù hợp nhất.
Xem như rất thương tâm lần đầu tiên của mình, cùng người khác thân thân mật mật thế nhưng lại là chuyện tình một đêm! Còn để một một người đàn ông bóc tem cửa sau của cậu, nhưng không có nghĩa là cậu muốn lành làm gáo vỡ làm muôi đâu nha!
Nhưng nếu không mở máy thì sẽ chết đói, giữa việc vì trốn tránh mà đói chết và đối mặt mà được no bụng, Giang Trúc Tâm liền quyết đoán lựa chọn vế sau.
Vui mừng chính là, sau khi mở máy cũng không có thông báo Tần Phú Hữu điên cuồng chuyển khoản.
Giang Trúc Tâm hơi thở phào nhẹ nhõm, số tiền kia phải làm thế nào, thì cứ chờ sau khi cậu ăn no rồi lại tính tiếp.
Tùy tiện đặt một đĩa cơm thịt bò, Giang Trúc Tâm đem điện thoại đặt lên trên khay trà, sau đó lại lấy ra một bản đồ họa đặt ở bên cạnh.
Bản đồ họa kia là tác phẩm của Giang Trúc Tâm, cậu yêu thích vẽ tranh, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời xa vẽ tranh một bước.
Chỉ là khi còn bé sau khi cha mẹ cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì cậu đến sống cùng ông bà.
Ông bà ở trước khi cậu có thể tự lập, thì cũng qua đời.
Sau đó, cậu ăn cơm bách gia mà lớn lên, bởi vì vừa học vừa làm mà cậu cũng không phải thiên tài, nên thành tích thực sự rất bình