Phương Minh Tuệ rất thích Tống Bảo Nghi.
Dù về tướng mạo, hay là đức hạnh.
Đồng thời, bà cũng tin rằng Tống Bảo Nghi có bản lĩnh kéo Úc Đình Chi ra khỏi khói mù.
Phương Minh Tuệ nói: "Mẹ từng gặp Tống tiểu thư, tướng do tâm sinh, nhìn một cái liền thấy đó là một người dịu dàng thân thiện hào phóng.
Đình Chi, con nhất định phải trân trọng cô ấy."
Úc Đình Chi giơ tay nhấn huyệt thái dương, khuôn mặt lạnh lùng hiện ra mấy phần không kiên nhẫn.
Phương Minh Tuệ sớm đã quen với sự lạnh nhạt của Úc Đình Chi, từ trận tai tại mười ba năm trước, nó đã trở dành bộ dạng như bây giờ, Phương Minh Tuệ lại nhắn nhủ vài câu, sau đó đứng dậy rời đi.
"Đình Chi, con nghỉ ngơi sớm một chút, mẹ về phòng trước đây."
Ngay tại lúc cửa phòng sắp đóng lại, Úc Đình Chi quay đầu nhìn bóng lưng Phương Minh Tuệ, môi mỏng khẽ gọi: "Mẹ."
"Sao thế?" Động tác đóng cửa của Phương Minh Tuệ dừng lại.
Vẻ mặt Úc Đình Chi không nhìn ra biểu cảm gì, "Con và Tống Bảo Nghi là không thể nào, mẹ đừng ôm hi vọng quá nhiều."
Phương Minh Tuệ mỉm cười nói: "Đình Chi, mẹ hiểu nhân phẩm của Tống tiểu thư hơn con!"
Tống Bảo Nghi có thể dương danh thành phố Giang, cho thấy cô không phải là đứa con gái tầm thường.
Ngày thứ hai.
Trường quốc tế.
Phòng làm việc giáo sư.
Diệp Quân đang cúi đầu chấm bài tập, trong không khí đột nhiên vang lên một giọng nói dễ nghe.
"Cô Diệp."
Nghe vậy, Diệp Quân ngước mắt nhìn.
Vừa nhìn liền thấy một khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, rõ ràng là không thoa phấn nhưng lại khiến người ta không khỏi xuýt xoa.
Đây là...!
Tống Họa.
Diệp Quân hơi ngẩn ra, mỉm cười nói: "Có chuyện gì không?"
Tuy không thích Tống Họa lắm, nhưng cô cũng không biểu hiện quá rõ.
Dù sao đi nữa thì Tống Họa cũng là chị của Tống Bảo Nghi.
Coi như không nể mặt tăng, thì cũng phải nể mặt phật.
Tống Họa lễ phép nói: "Cô Diệp, khi nào em mới có thể chuyển thành học sinh chính thức?"
Bình thường học sinh trong lớp chia thành hai loại.
Loại thứ nhất là học sinh chính thức, chính là học sinh trúng tuyển thông qua tuyển sinh.
Loại còn lại là học sinh không chính thức, chính là học sinh dự thính.
"Học sinh chính thức?" Nghe cô nói như vậy, Diệp Quân khó hiểu nhìn Tống Họa, "Em muốn trở thành học sinh chính thức?"
"Vâng." Tống Họa gật đầu.
Diệp Quân hơi nhíu mày, không biết nói gì cho phải.
Học sinh chính thức?
Tống Họa chưa soi gương sao? Nó dựa vào đâu mà lại thấy mình có thể chuyển thành học sinh chính thức?
Chẳng lẽ dựa vào mình là chị của Tống Bảo Nghi?
Một đứa ngay cả tiếng anh lẫn tiếng pháp đều không biết nói, vậy mà còn muốn trở thành học sinh chính thức!
Nực cười.
"Thủ tục chuyển chính thức khá phức tạp, em tạm thời lấy thân phận học sinh dự thính ở lại lớp tôi đi."Vì giữ lại chút mặt mũi cho Tống Họa nên Diệp Quân không nói thẳng mặt.
Nghĩ một lát, Diệp Quân nói: "Em về lớp trước đi."
Thời gian của cô rất quý giá, cô lười phí lời với Tống Họa.
Tống Họa đặt tài liệu lên bàn, "Cô Diệp, thủ tục cô nói em đã làm xong rồi, cô chỉ cần ký là được."
Nhìn thấy Tống Họa thực sự đã làm xong hết các thủ tục, Diệp Quân có chút bực mình lật trang bài thi tiếp theo, "Dự thính và chính thức không có gì khác nhau, đều nghe giảng bài giống nhau thôi."
Tống Họa giải thích: "Bài giảng đúng là giống, nhưng học sinh dự thính tham gia thi đại học khá phiền phức."
Thấy Tống Họa vẫn không chịu từ bỏ ý định, Diệp Quân hơi tức giận ngẩng đầu nhìn Tống Họa, "Tống Họa, tôi nói thẳng với em vậy! Với thành thích của em căn bản không thể trở thành học sinh chính thức của lớp tôi! Ngay cả là học sinh dự thính cũng là do tôi nể mặt em gái em, người quý ở chỗ tự biết, tôi mong em sẽ hiểu đạo lý này!"
Tống Họa còn vọng tưởng lấy thân phận học sinh chính thức tham gia thi đại học?
Chẳng lẽ còn muốn như Tống Bảo Nghi, thi thủ khoa?
Đây không phải là đang nằm mơ sao?
Diệp Quân sẽ không trơ mắt nhìn Tống Họa kéo điểm trung bình lớp cô xuống.
Muốn trở thành học sinh chính thức?
Mơ tưởng viển vông.
Diệp Quân nói một tràng, Tống Họa cũng không tức giận, mặt Tống Họa không hề gợn sóng, thậm chí ngữ khí cũng nhẹ, "Em hiểu ý cô rồi."
Dứt lời, Tống Họa xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Tống Họa rời đi, Diệp Quân nhức đầu nhéo nhéo huyệt thái dương.
Nhìn Tống Họa có vẻ vẫn chưa chịu từ bỏ, chắc nó sẽ về nhà làm náo.
Không thể để như vậy được!
Diệp Quân gọi Tống Bảo Nghi đến.
"Cô gọi em tới có chuyện gì vậy ạ?" Tống Bảo Nghi dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng.
Diệp Quân nhìn thấy Tống Bảo Nghi thành tích ưu tú, nụ cười trên mặt trở nên hiền hòa hơn, "Bảo Nghi à, người chị kia của em..."
Nói xong cô thở dài, giống như không biết phải nói gì.
Tống Bảo Nghi lập tức hỏi: "Có phải chị em đã làm gì