Bắc Kiều là trường năm đó Tống Bảo Nghi không vào được, Tống Họa dựa vào đâu mà vào đó?
Thứ không biết trời cao đất rộng!
"Không mấy bà xuống dưới hỏi bà nội thử xem bà dạy tôi như thế nào?" Tống Họa nhướng mày nhìn Chu Lôi.
Rõ ràng là một câu nói khiến người ta hận đến ngứa răng, nhưng cô lại vừa cười vừa nói, lúm đồng tiền như hoa khiến người ta không thể rời mắt.
Chu Lôi bị chặn họng nói không ra lời, bà hung hăng trợn mắt nhìn Tống Họa, tức đến mức khó thở.
Tống Bảo Nghi híp mắt, cô mở miệng nói, "Chị, Bắc Kiều đúng là trường duy nhất có thể sánh ngang với trường quốc tế, nhưng Bắc Kiều không đơn giản như chị nghĩ đâu.
Không thì thế này, ngày mai em đi với chị đến phòng làm việc của cô Diệp, tới đó chị không cần nói gì cả, để em nói xin lỗi cô là được, nếu chị muốn chuyển chính thức, em nghĩ cách cho chị."
Thật ra Tống Bảo Nghi hiểu vì sao Tống Họa lại cố chấp với Bắc Kiều như vậy.
Bởi vì cô ta muốn cao hơn cô một cái đầu.
Tống Họa chọc giận cô Diệp, đương nhiên không còn mặt mũi ở lại trường quốc tế, muốn lấy lại thể diện thì chỉ có thể nghĩ cách vào Bắc Kiều.
Nhưng Tống Họa không tự soi gương sao, cô ta dựa vào đâu mà vào Bắc Kiều?
Người ngu nói mộng.
Tống Họa lười chẳng muốn nói, cô liếc nhìn con ở cửa lên, "Tôi về phòng trước."
"Chờ đã!"
Tống Đại Long đột nhiên nói.
Tống Họa đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Nói."
Chỉ một chữ đơn giản, nhưng lại mang một loại khí thế kỳ lạ.
Một Tống Họa như vậy khiến Tống Đại Long đột nhiên lại thấy hơi sợ mà không biết vì sao, ông mạnh miệng quát, "Đại tiểu thư nhà họ Tống vĩnh viễn chỉ có mình Bảo Nghi, mày đừng quên thân phận của chính mình!"
Chỉ là một đứa con nuôi mà thôi, còn muốn lên trời hả?
"Chuyện trường, một là mày theo Bảo Nghi đi xin lỗi cô Diệp, hai là tự nghĩ cách! Chứ mày đừng mơ dựa vào danh nghĩa Bảo Nghi hay nhà họ Tống bọn tao mà vào Bắc Kiều!"
Ông sẽ không vì một đứa con hoang mà dùng tới quan hệ!
Tống Họa không nói gì, cô hơi khom người ôm mèo con ở cửa lên rồi rời khỏi thư phòng.
Tống Đại Long tức giận nhìn bóng lưng Tống Họa.
"Ba, ba đừng giận." Tống Bảo Nghi nhẹ giọng an ủi, "Thật ra trong lòng chị chỉ hơi mất cân bằng chút thôi, ba mẹ nên khoan dung nhiều hơn."
"Mất cân bằng? Nó có gì mà mất cân bằng?" Chu Lôi phẫn nộ, "Nếu không nhờ có chúng ta, thì bây giờ nó chỉ là đồ con hoang không ai thèm!"
Chu Lôi bình tĩnh lại tiếp tục nói: "Dì Tôn mời em đi tham dự tiệc trà trưa mai, Bảo Nghi, con chuẩn bị một chút, mai đi với mẹ."
Trong vòng các phu nhân thường tổ chức các buổi tiệc trà.
Những vị phu nhân này tụ họp lại, thứ nhất là để củng cố quan hệ, mở rộng mạng lưới xã hội.
Hai là đốt thời gian, thuận tiện khoe chồng khoe con.
Chu Lôi cực kỳ thích đưa Bảo Nghi đi tham dự các buổi tiệc trà, đơn giản vì Tống Bảo Nghi là đệ nhất tài nữ thành phố Giang.
"Đưa cả chị đi nữa." Tống Bảo Nghi nói.
"Đưa nó đi làm gì?" Đáy mắt Chu Lôi tràn đầy ghét bỏ, "Để mất mặt hả?"
Bà vứt không được nó, Tống Bảo Nghi và nhà họ Tống cũng không vứt được nó.
Tống Bảo Nghi nhìn Chu Lôi, "Chị ấy vừa trở về, dù gì cũng phải đưa chị ấy đi nhìn cảnh đời một chút."
"Bảo Nghi nói đúng, đúng là nên đưa nó đi xem một chút cảnh đời rồi!" Tống Đại Long tiếp lời.
Dù sao Tống Họa cũng là người sẽ đính hôn với Úc Đình Chi, nhất định phải để càng nhiều người biết đến sự tồn tại của nó.
"Vậy cũng được." Chu Lôi gật đầu.
Dức lời, như là nghĩ tới cái gì, Chu Lôi hỏi: "À Bảo Nghi, Ngô lão tiên sinh trở về chưa?"
"Chưa ạ, nhưng chắc là trong mấy ngày tới." Tống Bảo Nghi trả lời.
Chu Lôi nói: "Nghe nói tiệc trà lần này, vị kia nhà họ Vân cũng tới."
"Người mẹ nói là Vân tiểu thư?" Tống Bảo Nghi hỏi.
Chu Lôi gật đầu, "Từ khi Vân tiểu thư gặp chuyện vào ba năm trước đến bây giờ vẫn luôn chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không có hiệu quả, nếu con có thể chữa khỏi cho cô ấy, thì chỗ đứng của nhà họ Tống ở thành phố Giang sẽ càng vững chắc hơn.
Có câu dựa đại thụ hóng mát.
Cây đại thụ nhà họ Vân này ai cũng muốn trèo, tiếc là cao quá không ai trèo nổi.
Con đường tắt duy nhất để trèo lên nhà họ Vân là chữa khỏi mặt cho người thừa kế duy nhất nhà họ.
Tống Bảo Nghi khá có thiên phú y học, cô ta còn bái được người được mệnh danh là con cháu của *Biển Thước làm thầy, Ngô thần y.
Tuổi còn nhỏ mà đã đạt được một số thành tựu trong giới y học, trò giỏi hơn thầy, Tống Bảo Nghi khiến bác sĩ Ngô cực kỳ vui vẻ an tâm.
*Biển Thước: Tần Việt Nhân, danh y thời Chiến Quốc.
Nghe vậy, Tống Bảo Nghi hỏi: "Nghe nói Vân tiểu thư bị phỏng ạ?"
"Ừ." Chu Lôi gật đầu, "Mẹ hỏi thăm rồi, đúng là phỏng."
Tống Bảo Nghi cười nói: "Nếu là phỏng thì mẹ yên tâm."
Thế mạnh của cô là phục hồi ngoại hình, trị phỏng, y thuật thậm chí còn tốt hơn cả bác sĩ Ngô, chắc chắc có thể chữa khỏi cho Vân tiểu thư.
Trên lầu.
Tống Họa đổ một chút bột sữa dê cho mèo