Chuyện phát triển đến nước này, dù ông có cản cũng vô ích.
Mong rằng Tống Họa thật sự có bản lĩnh, đừng khiến Thượng Quan Nghênh Nghênh phải thất vọng.
"Cảm ơn ba."
Ngô lão thần y đi tới cổng nghe thấy đối thoại nhà ba người, khóe miệng liền cong lên một cách giễu cợt.
Quá ngu xuẩn.
Ông hành y nhiều năm như vậy, chưa từng gặp ai không tín nhiệm ông mà lại đi tin một con nhóc ất ơ.
Chuyện cười thế giới!
Đợi xem đi.
Người nhà Thượng Quan sẽ phải trả giá thật lớn cho sự ngu ngốc của mình!
Đến lúc đó cũng trễ rồi.
Nghĩ đến đây, Ngô lão thần y liền đi thẳng vào xe hơi đợi ngoài cổng.
Thứ hai.
Ăn sáng xong, Tống Họa tay xách ba lô chuẩn bị đi đến trường học báo cáo.
Tống Bảo Nghi nhìn Tống Họa, hữu hảo mở miệng, "Chị, hay là chị trở về trường với em đi! Có em chắc cô Diệp không làm khó chị đâu, đến lúc đó chị cúi đầu xin lỗi một cái là được."
"Cảm ơn, không cần." Tống Họa lấy điện thoại ra nhìn thời gian, không nhanh khộng đi ra đường lộ.
"Chị!"
"Bảo Nghi! Em kêu cô ta làm gì?" Cố Gia Minh đi tới từ một phía khác, níu tay Tống Bảo Nghi lại, "Cô ta đắc tội với cô giáo có liên quan gì tới em đâu!"
Cố Gia Minh rất ghét Tống Họa.
Tuy lúc nhỏ từng cắt gan cứu Bảo Nghi.
Nhưng Tống Họa là chị mà!
Thân là chị thì lúc em gái gặp nguy hiểm, cô ta cứu chẳng phải lẽ đương nhiên sao?
Đừng nói là chị em, dù là người lạ thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tống Bảo Nghi nhìn Cố Gia Minh thở dài, "Thật là chuyện này cũng tại em, em nên nghĩ cách để cô Diệp chuyển chính thức cho chị ấy! Em là học sinh chính thức, chị ấy lại là dự thính, là ai thì cũng không vui!"
"Cô ta muốn chuyển chính thức? Nực cười! Cũng không biết nhìn lại bản thân! Có thể dự thính cũng là do được dính ánh sáng của em! Cô ta cho mình là ai chứ?" Mặt Cố Gia Minh đầy sự khinh thường.
Tống Họa chỉ là một đứa nhà quê, có tư cách gì đòi hưởng đãi ngộ ngang bằng với Tống Bảo Nghi?
"Anh Gia Minh, anh đừng nói vậy." Giọng Tống Bảo Nghi vô cùng dịu dàng, hai mắt long lanh, bộ dạng em gái tốt nói: "Thực ra chị ấy rất ưu tú, giờ chị ấy đã trúng tuyển Bắc Kiều rồi.
Em lo chị ấy không có người quen bên đó sẽ không quen."
Cố Gia Minh nghe vậy liền bật cười: "Cô ta trúng tuyển Bắc Kiều?"
Tống Bảo Nghi gật đầu: "Ừm, chính miệng chị ấy nói đó."
"Sao cô ta không có mình trúng tuyển trường Ivy League luôn đi?"
Tống Họa đã mặt dày vô sỉ đến mức này rồi à?
Mở miệng đều là dối trá.
Lúc đầu anh chỉ cho rằng cô ta không có giáo dưỡng thôi, ngờ đâu cô lại vốn đã có vấn đề.
Cũng đúng.
Một con nhóc nhà quê thì trông đợi gì cô ta có phẩm chất tốt đây?
Chẳng trách có câu, sơn cùng thủy tận xuất điêu dân.
"Anh Gia Minh, chị ấy sẽ không nói xạo đâu." Tống Bảo Nghi kiên định nói: "Em tin chị ấy."
Cố Gia Minh nhìn Tống Bảo Nghi, bất đắc dĩ nói: "Bảo Nghi, em quá ngây thơ quá hiền lành rồi! người ta nói gì em cũng tin! Đi! Chúng ta đi học, kệ cô ta!"
So với Tống Họa thì Tống Bảo Nghi thuần khiết như đứa bé mới chào đời, chưa bị thế tục tiêm nhiễm.
"Nhưng chị ấy..." Tống Bảo Nghi nhìn về hướng Tống Họa vừa đi, vẻ mặt lo lắng.
"Không phải cô ta nói mình trúng tuyển Bắc Kiều sao? Vậy để cô ta đến Bắc Kiều đi!"
Cố Gia Minh ngược lại muốn xem thử, Tống Họa có giả vờ đến khi nào!
"Nhưng..." Tống Bảo Nghi còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại bị Cố Gia Minh kéo vào xe.
Tống Bảo Nghi chỉ có thể thở dài.
- --
Đại lộ Bắc Thành.
Một chiếc Maybach hầm hố chạy bên đường.
Chính vào lúc này, người đàn ông ngồi ghế sau đang cuối đầu chơi game chợt ngẩng đầu nói với tài xế: "Chạy chậm chút."
Giọng nói trầm thấp.
"Vâng." Tài xế đáp lời.
Chậm chút?
Vương Đăng Phong ngồi bên acnhj nghe vậy lập tức ngồi thẳng dậy, hiếu kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc anh sắp thò đầu ra nhìn bên ngoài liền bị một bàn tay khớp xương rõ ràng bẻ đầu lại.
Sức lục rất mạnh.
Vương Đăng