+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Nhìn một màn này.
Chu Lôi ngẩn người.
Tống Bảo Nghi cũng hơi hoảng hốt.
Tống Họa thế mà lại biết sử dụng dao nĩa.
Hơn nữa lại không để người ta soi ra một tí sai sót nào, cảnh đẹp ý vui.
Đây...!
Hình như có gì đó sai sai.
Tống Bảo Nghi nhìn Tống Họa, mắt đẹp hơi híp lại.
Xem ra vì để có thể thuận lợi quay về nhà họ Tống mà Tống Họa đã lén lút làm rất nhiều chuyện.
Thậm chí ngay cả dao nĩa cũng học dùng rồi.
Nhưng tên hề vĩnh viễn chỉ có thể là tên hề.
Như khỉ đeo hoa.
Tống Họa cho là học được cách dùng dao nĩa thì thật sự có thể thay thế cô trở thành thiên kim đại tiểu thư sao?
Có cô ở đây thì Tống Họa vĩnh viễn chỉ là tên hề không lên được mặt bàn.
Tống Bảo Nghi cười mỉa, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy giễu cợt không thể che giấu.
Nửa tiếng sau, Tống Họa đặt dao nĩa xuống, "Tôi ăn xong rồi, mọi người từ từ ăn nhé."
Dứt lời cô rút một tờ khăn giấy ra lau miệng, sau đó đứng dậy rời đi.
Lễ nghi nên có cô đều có đủ, khiến người ta không soi mói được gì.
Đây mà là Tống Họa luôn vâng vâng dạ dạ, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không dám sao?
"Ba, không phải ngày mai ba có một bữa cơm với Lưu tổng sao?" Nhìn bóng lưng rời đi của Tống Họa, đột nhiên Tống Bảo Nghi lên tiếng.
"Ừ." Tống Đại Long đáp: "Tối mai tám giờ."
Tống Bảo Nghi híp mắt: "Có phải Lưu tổng thích nhất là nữ sinh xinh đẹp hay không?"
Tống Đại Long quay đầu nhìn Tống Bảo Nghi, "Bảo Nghi, ý của con là..." lời còn lại không cần nói cũng đã hiểu.
"Vâng." Tống Bảo Nghi gật đầu.
Cái khác thì cô không chắc, nhưng sắc đẹp thì Tống Họa có.
"Như vậy có phải có chút không ổn?" Tống Đại Long hơi do dự.
Dù sao bây giờ Tống Họa cũng là vợ chưa cưới của Úc Đình Chi.
Lỡ như bên nhà họ Úc truy cứu thì khó mà thu xếp ổn thỏa.
"Lợi dụng đến hết giá trị." Trong mắt Tống Bảo Nghi đều là vẻ tính toán, "Không có gì không ổn hết."
Dứt lời, Tống Bảo Nghi nói tiếp: "Bên phía nhà họ Úc ba không cần lo, chỉ cần chúng ta không nói, bọn họ sẽ không biết.
Lại nói, các cô gái bây giờ mấy ai có thể giữ mình trong sạch trước khi cưới đâu? Hơn nữa, bản thân lão Tam nhà họ Úc cũng chẳng phải mặt hàng tốt đẹp gì! Chẳng lẽ chỉ cho phép đàn ông ra ngoài chơi gái, lại không cho phụ nữ kiếm trai?"
"Còn bên phía Lưu tổng, ba càng không cần phải lo, ông ta cũng không ngu đến mức đem chuyện này nói lung tung ra bên ngoài."
Thật ra mục đích của Tống Bảo Nghi rất đơn giản.
Phá hủy Tống Họa.
Cô ngứa mắng Tống Họa khoe khoang, ngứa mắt gương mặt xinh đẹp kia của cô ta.
Trước kia không cảm thấy cô ta có chỗ nào đáng để kiêng kỵ, nhưng bây giờ, cô lại có hơi đố kỵ với gương mặt đó.
Bây giờ Tống Họa vừa có thể giúp nhà họ Tống ký được hợp đồng, lại có thể thay cô gả đi, cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện, tận dụng tối đa tác dụng của cô ta.
Nghe Tống Bảo Nghi nói có lý, Tống Bảo Long gật đầu nói, "Được rồi."
Ăn cơm xong, Tống Họa về bao sương, chạy đi tắm, sau đó mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Dù đã sống lại nhưng cô vẫn chưa dung hợp được với thân thể nguyên chủ, ngũ giác vẫn chưa khôi phục nhạy bén như trước kia.
Cô vẫn cần thời gian để khôi phục.
Hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố Vân.
Nơi này đèn đuốc sáng choang, khắp nơi đều có thể thấy phụ nữ ăn mặc nóng bỏng.
Trong bao sương VIP.
Tống Đại Long vừa cười vừa đốt một điếu xì gà cho Lưu tổng, "Lưu tổng, tối nay đảm bảo ngài hài lòng."
Lưu tổng hít một hơi xì gà, "Vậy sao?"
"Dĩ nhiên." Tống Đại Long gật đầu.
Lưu tổng hài lòng gật đầu, "Nếu Tống tổng đã nói như vậy, thì tôi đành mỏi mắt mong chờ."
Tống Đại Long híp mắt, đá mắt toàn vẻ tính toán, nói tiếp: "Lưu tổng, tôi còn có chút việc, một hồi lập tức sẽ đưa người tới cho ngài."
"Ông đi đi." Lưu tổng khoác tay, "Lão Tống, người tối nay nếu có thể khiến tôi hài lòng thì hợp đồng lập tức ký."
Không lâu sau khi Tống Đại Long đi, người phụ trách hộp đêm liền đỡ một cô gái trẻ tuổi đi vào.
Cô gái có vẻ đã bị bỏ thuốc, cả người mơ màng vô lực, nửa mê nửa tỉnh.
Dù ánh đèn trong bao sương lờ mờ cũng không che giấu được dung mạo khuynh thành đó.
Người đàn ông vốn bình thản ngồi trong góc thấy một màn này, đột nhiên hơi cau mày, đôi mắt phượng thâm thúy nhìn đăm đăm gương mặt cô gái.
Khuôn mặt cô gái trùng lên cái nhìn kinh diễm thoáng qua trong núi sâu.
Là cô ấy.
"Lưu tổng." Người phụ trách đỡ cô gái ngồi xuống bên cạnh Lưu tổng, "Đây chính là lễ vật Tống tổng chuẩn bị cho ngài."
Lưu tổng quay đầu nhìn cô, ánh mắt thẳng thừng.
Người đẹp trước mắt Lưu tổng nơi nào còn có thể kiềm chế được, ông ta lập