Quản gia gật đầu đáp: "Tôi đi mời cô ấy vào ngay."
"Phượng Ngôn, con đi lấy bộ áo dài tơ tằm ra đây cho mẹ."
"Vâng."
Vân lão phu nhân nghĩ nghĩ lại nói: "Lấy bộ ở Tiểu Nam Các đó."
Tiểu Nam Các là cửa hàng chuyên may áo dài thủ công.
Chủ cửa hàng là vị vị nghệ nhân thêu, có tay nghề tỉ mỉ, tinh xảo, từng đạt được danh hiệu bậc thầy thủ công mỹ nghệ quốc tế.
Áo dài ở Tiểu Nam Các không những đắt đỏ, hơn nữa mỗi năm chỉ nhận ba đơn đặt hàng.
Do đó, có thể mặc được áo dài của Tiểu Nam Các, cũng là một loại biểu trưng cho thân phận.
Có rất nhiều người nghe danh mà tới trước.
Vân lão phu nhân dùng rất nhiều quan hệ mới lấy được một bộ đó, bình thường chỉ mặc vào những dịp quan trọng.
Chu Phượng Ngôn cười nói: "Mẹ không cần phải mặc chính thức vậy chứ?"
"Nếu cô ấy có thể trị khỏi mặt của Dao Dao thì chính là quý nhân của bà già này! Mà gặp quý nhân thì phải ăn mặc trang trọng chút."
Vân Thi Dao là huyết mạch của cùng của nhà họ Vân, càng là mạng của Vân lão phu nhân.
Kể từ sau khi bị hủy dung, bà phải trơ mắt nhìn Vân Thi Dao ngày càng trở nên tự ti, còn đau đớn hơn là trực tiếp dùng dao cắt thịt bà.
"Được." Chu Phượng Ngôn gật đầu, nhanh chóng đi lấy áo dài tới.
Áo dài màu đỏ thẫm.
Hoa phù dung được thêu vô cùng công phu, sống động như thật.
Dẫu sao cũng ra đời từ tay bậc thầy, Vân lão phu nhân mặc lên trông vô cùng khoan thai hoa lệ, mỹ nhân không thua bởi năm tháng.
Thay đồ xong, Chu Phượng Ngôn dìu Vân lão phu nhân xuống lầu.
Quản gia đang dẫn Tống Bảo Nghi đi về phía đại sảnh.
Đi qua những hành lang dài, nhìn thấy hoa viên rộng đến mấy mẫu, bất cứ thiết kế nào ở đây cũng đều do các nhà thiết kế có tiếng thiết kế ra, khiến người ta phải thán phục không thôi.
Đi gần mười phút mà vẫn chưa tới đại sảnh.
Tống Bảo Nghi xuất thân hào môn, ngậm thìa vàng mà ra đời, thấy nhiều biết rộng, nhưng giờ đây khi đi vào hoa viên của nhà họ Vân, cô vẫn không nhịn được mà thán phục.
Chả trách nhà họ Vân lại có thể đứng đầu trong số tám hào môn lớn.
Với cái tài lực này thì đúng thật là ở thành phố Giang chẳng ai so nổi!
Mười phút sau, hai người họ đã đi tới đại sảnh.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Chu Phượng Ngôn lập tức ra nghênh đón, "Tống tiểu thư."
Tống Bảo Nghi cười chào hỏi: "Vân phu nhân."
"Mời vào." Chu Phượng Ngôn làm tư thế mời.
Tống Bảo Nghi cất bước tiến lên.
Chu Phượng Ngôn đi theo phía sau.
Đến đại sảnh, Chu Phượng Ngôn chủ động giới thiệu, "Mẹ, đây chính là Tống tiểu thư."
Vân lão phu nhân nhìn Tống Bảo Nghi.
Người tới trông chừng mười bảy mười tám, mặt mày xinh đẹp, dáng người tinh xảo, tay xách hòm thuốc, trên người toát ra khí chất văn nhân.
Không hổ là đệ nhất tài nữ.
Nhìn vị Vân lão phu nhân ngồi ở ghế trên, Tống Bảo Nghi hơi ngẩn ra.
Cô không ngờ đích thân bà sẽ ra tiếp đón cô.
Phải nói là vị Vân lão phu nhân cũng là nữ trung hào kiệt một thời.
Mất chồng khi còn trẻ, tuổi già mất con trai, chịu đả kích liên tiếp như thế, nếu là người khác thì đã ngã xuống từ lâu.
Nhưng bà ấy vẫn một mình chống đỡ được nhà họ Vân, hơn nữa còn đẩy nhà họ Vân lên vị trí đứng đầu tám hào môn lớn!
Tống Bảo Nghi thẳng lưng ưỡn ngực, nhìn Vân lão phu nhân, không tự ti không kiêu ngạo, "Lão phu nhân, tôi là Tống Bảo Nghi."
Vân lão phu nhân gật đầu, cười nói: "Tôi đã nghe đại danh đệ nhất tài nữ nhà họ Tống từ lâu, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy."
"Ngài nói quá rồi ạ.
Tôi chỉ là nỗ lực hơn phần lớn mọi người thôi."
Bởi vì nỗ lực nên mới ưu tú.
Vân lão phu nhân bảo người làm dâng trà, "Tống tiểu thư, mời ngồi."
Tống Bảo Nghi cúi người ngồi xuống.
"Không biết Tống tiểu thư học y được mấy năm rồi?"
Học y mấy năm?
Nghe vậy Tống Bảo Nghi âm thầm nhíu mày.
Vân lão phu nhân đang chất vấn y thuật của cô sao?
Đã mời cô qua, giờ lại chất vất cô, ý gì đây?
Sỉ nhục người khác đúng không?
Là tài nữ, là hậu nhân của thần y, Tống Bảo Nghi có sự kiêu ngạo của mình, ngay tức khắc cô đứng bật dậy, "Vân lão phu nhân, tôi biết tôi còn nhỏ tuổi nên ngài không xem trọng tôi.
Nếu đã như vậy thì ngài vẫn là mời mời khác đi."
Tống Bảo Nghi kìm lại sự chán ghét bực bội.
Cô nhỏ tuổi thì như nào?
Cô nhỏ tuổi thì Vân lão phu nhân có thể phủ định sự ưu tú của cô sao?
Vân lão phu nhân đâu có ngờ là bà chỉ thuận miệng hỏi một chút tuổi nghề thôi mà Tống Bảo Nghi đã kích động như vậy.
May là Chu Phượng Ngôn kịp thời nói vào: "Tống tiểu thư, cô hiểu lầm rồi! Mẹ tôi không có ý chất vấn cô, bà ấy chỉ là đang khâm phục tài hoa của cô thôi, cô còn