EDITOR: AN NHIÊN – AN TRIỆUKhi Giản Mạt cùng Lý Tiểu Nguyệt rời khỏi quán bar M3 đã là hơn mười một giờ tối, hai người không lái xe mà đi dọc dưới những mái hiên nhà bên đường... Đi đến quảng trường Lạc Thành mới dừng lại.
"Tiểu Nguyệt, mình thật sự rất đau khổ đó... Ợ..." Nửa cơ thể Giản Mạt cơ hồ đều dựa vào trên người Lý Tiểu Nguyệt, cô mở đôi mắt vì say mà mơ màng nhìn cơn mưa phùn rơi xuống pho tượng ở quảng trường, viền mắt bởi vì cồn rượu thôi thúc mà dần dần đỏ lên.
Trong tay Lý Tiểu Nguyệt còn cầm một chai rượu, cô một bên chống đỡ thân thể Giản Mạt, một bên hít hít mũi nói: "Đau khổ cái con khỉ... Đàn ông, đều đi chết hết đi!"
"Đúng!" Giản Mạt bỗng nhiên đứng thẳng người lên, sau đó loạng choạng đi về hướng pho tượng: "Đều đi chết hết đi...!"
Nước mưa dần dần đã làm ướt cả người cô, Giản Mạt không them quan tâm đến khí trời mùa thu đã lạnh như thế nào, cô chỉ ngẩn đầu lên, nhắm mắt lại... Tùy ý để nước mưa rơi lên mặt, chảy xuống...
Trời mưa thật sự là một thời gian rất tốt, cho dù có khóc, cũng có thể giả vờ như không hề biết...
Cố Bắc Thần, kết cục của chúng ta từ lúc bắt đầu đã định trước... Chính là bản thân em không quản được tâm tư của chính mình, trầm luân trong sự bảo vệ dịu dàng của anh.
Hôm nay, em đối mặt với anh... Ngày mai, em liền mang trái tim của mình cẩn thận mà khóa chặt lại, dù cho có bị múc nát ở nơi nào đó...
Giản Mạt mở mắt, giơ tay liền đem dây cột tóc tháo ra... Lập tực, mái tóc dài mềm mại liền rơi xuống.
Không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người đi đường thi thoảng vội vàng đi qua, dường như trong trời đất này, thế giới này chỉ còn lại mỗi một mình cô... Giản Mạt nhẹ nhàng mở cánh tay, bày ra tư thế tiêu chuẩn của điệu nhảy tango, cùng lúc trên quảng trường truyền đến âm nhạc, cô bắt đầu ở trong mưa một mình mà nhảy múa.
Lý Tiểu Nguyệt dựa vào lan can, những hạt mưa dường như không chịu được nỗi tịch mịch mà rơi, nhẹ nhàng phiêu tán, đậu lại trên mũi giày của cô. Cô cứ như vậy đứng nhìn Giản Mạt ở trong mưa nhảy tango, mũi bỗng nhiêu đau xót, viền mắt lập tức liền đỏ lên.
Giản Mạt từ nhỏ đến lớn vẫn là một người độc lập, cho tới bây giờ đều xác định được bản thân mình muốn gì và không muốn gì... Dù cho hai năm trước Giản gia gặp chuyện không may, cô cũng có thể vượt qua được hoàn cảnh khó khăn đó, lúc này cô cũng sẽ dùng cách đó để tiếc thương đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu đã kết thúc này.
Ông trời, tại sao ông lại muốn đối xử với Giản Mạt tàn nhẫn như vậy chứ?
Dùng phương thức tàn nhẫn như vậy, tước đoạn đi đoạn tình cảm giữa cô cùng Sở Tử Tiêu, hiện tại lại để cho cô rơi vào một cạm bẫy tình ái dịu dàng như vậy...
"Thần thiếu." Tiêu Cánh lái xe đi ngang qua quảng trường, tầm mắt rơi vào thân ảnh của Giản Mạt đang một mình nhảy múa bên cạnh pho tượng, quay đầu lại liếc nhìn người ngồi ở phía sau, nói: "Hình như là Giản tiểu thư?"
Ánh mắt Cố Bắc Thần bỗng nhiên hơi lạnh, tầm mắt từ laptop nâng lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe... Nếu như bỏ qua việc không có bạn nhảy, Giản Mạt nhảy tango lúc này có thể nói đã đạt đến trình độ tiêu chuẩn.
Cô lại còn ở chỗ này làm trò sao...?
Phát hiện như vậy càng làm cho con ngươi sắc bén của Cố Bắc Thần càng sâu không nhìn thấy đáy.
"Dừng xe!" Thanh âm lạnh lùng tràn ra môi mỏng, Tiêu Cảnh liền đánh tay lái đậu sát vào bên đường, ngừng xe lại.
Cố Bắc Thần đặt laptop còn ở trên đùi qua một bên, sau đó mở cửa xe đi xuống, Tiêu Cảnh ở bên này vội vàng mở ô ra...
Hai người không có hang động gì, chỉ là yên lặng đứng bên cạnh xe nhìn Giản Mạt đang xoay tròn... Hôm nay cô mặt một chiếc váy màu hồng nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dệt kim sam màu trắng gạo, tóc cô lại đang xõa ra, lúc cô xoay tròn liền trở thành một bộ dáng hoàn mỹ xinh đẹp.
Tầm mắt Cố Bắc Thần càng ngày càng sâu, sau đó một tay đút ở túi quần giẫm chân đi đến chỗ Giản Mạt...
Tiêu Cảnh vừa mới đi theo được hai bước đột nhiên dừng lại, cảm thấy lúc này nếu cậu còn đi theo che ô cho Cố Bắc Thần thì quả thật có chút không thích hợp.
Đột nhiên... Khi Cố Bắc Thần chỉ còn cách Giản Mạt có vài bước, dưới chân Giản Mạt đột nhiên trượt một cái, cả người cô trong nháy mắt liền ngã về phía sau...
"A..."
Giản Mạt kinh hô một tiếng, theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại, chờ đợi một trận đau truyền đến...
Nhưng không hề có đau đớn như trong tưởng tượng, một khuỷu tay đầy mạnh mẽ liền đỡ lấy người Giản Mạt.
Giản Mạt có chút sợ hãi chậm rãi mở mắt ra, cảm giác đang say cũng bị dọa làm cho tỉnh lại mấy phần, cô chậm rãi vỗ vỗ mi mắt, nhìn về phía người đàn ông đang đỡ cô.
Mưa phùn hòa cùng ánh đèn giao thông, đem gương mặt tuấn tú của Cố Bắc Thần đang cúi xuống chiếu rọi được một nửa, nhưng lại nói hắn lúc này đang đứng ngược sáng với Giản Mạt, cho nên căn bản cô nhìn không rõ hắn là ai.
Cô... Như thế nào lại cảm giác như cô đang nhìn thấy Cố Bắc Thần vậy chứ?
Bởi vì uống rượu, cho nên liền sinh ra ảo giác như hư như thật này, làm cho mặt Giản Mạt có chút khô nóng, cô hoảng loạn nghĩ muốn đứng lên, nhưng ai biết được dưới chân lại trượt một cái, cô lại một lần nữa ngã về vòng tay kia.
Lý Tiểu Nguyệt trơ mắt nhìn một màn như vậy, bắt đầu có chút phản ứng không
kịp, khẽ nhíu mày: "Cố Bắc Thần tại sao lại ở chỗ này?"
"Ngu xuẩn!" Thanh âm lạnh lùng của Cố Bắc Thần truyền ra khỏi môi mỏng, lộ ra một tia cảm xúc phức tạp đem Giản Mạt đỡ lên.
Giản Mạt lúc này mới nhìn rõ người trước mắt mình là ai, con ngươi bỗng nhiên phóng đại, kinh hô: "Cố Bắc Thần?"
Bị cô mang cả họ lẫn tên gọi thẳng ra như vậy, Cố Bắc Thần lập tức nhíu mày kiếm, nói: "Em ở chỗ này nổi điên cái gì vậy hả?" Ánh mắt vượt qua người Giản Mạt nhìn về phía chai rượu còn đang nằm trong tay Lý Tiểu Nguyệt, lập tức cười lạnh: "Là người, quả nhiên không thể sống được quá an nhàn."
Lý Tiểu Nguyệt bởi vì lời nói của Cố Bắc Thần bỗng nhiên ngừng bước chân, tầm mắt xuyên qua làn mưa phùn nhìn hắn, âm trầm nói: "Mạt Mạt nói hôm nay cô ấy dọn nhà, cao hứng... nên liền ra ngoài uống một ly."
Lý Tiểu Nguyệt cố ý nhấn mạnh hai chữ "cao hứng", nếu như Cố Bắc Thần đối với Giản Mạt có một chút cảm giác, như vậy... hắn ít nhiều gì cũng sẽ có phản ứng với hai chữ này.
"Cao hứng?" Cố Bắc Thần nhẹ a một tiếng, lộ ra hơi thở giá lạnh.
Lý Tiểu Nguyệt nhíu mày gật đầu, không nhìn vào ánh mắt sắc bén của Cố Bắc Thần, mà liếc nhìn Giản Mạt đã rơi vào cơn say ở bên cạnh, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Mạt Mạt nói... nhà trọ kia có thể là tiền bồi thường ly hôn anh cho cô ấy."
Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Bắc Thần trong nháy mắt đen lại, ở trong làn mưa phùn còn đang rơi, phá lệ mà âm trầm.
"Bất quá... Thần thiếu, anh thật sự muốn cùng Mạt Mạt ly hôn sao?" Lý Tiểu Nguyệt cố gắng hỏi ra sự nghi hoặc của mình.
Cố Bắc Thần không trả lời, chỉ lạnh lùng thu lại tầm mắt, nhìn về phía Giản Mạt đang đứng bên cạng gõ gõ đầu dường như muốn tĩnh táo một chút, sau đó một phen nắm lấy cánh tay cô, hướng về phía xe đang đậu gần đó mà lôi đi...
Giản Mạt bởi vì say rượu lại còn mắc mưa, đầu óc có chút choáng váng, bị Cố Bắc Thần kéo đi như vậy, bước chân liền lảo đảo cơ hồ như thoe không kịp: "Anh chậm lại một chút... A! Cố Bắc Thần, anh làm em đau đó..."
Cố Bắc Thần một chút cũng không dịu dàng, đem Giản Mạt nhét vào ghế lái phụ, sau đó cấm lấy chìa khóa xe, quay đầu lại liếc nhìn Lý Tiểu Nguyệt ở phía sau, ra hiệu cho Tiêu Cảnh.
"Tôi đưa Lý tiểu thư trở về." Tiêu Cảnh vội vàng chủ động nhận nhiệm vụ.
Cố Bắc Thần không nói gì, trực tiếp mở cửa ghế lái ra ngồi vào, liền thấy Giản Mạt đang muốn mở cửa xe... Hắn không nhanh không chậm ấn xuống nút khóa cửa xe, một phen đem cô kéo lại, thắt dây an toàn.
Giản Mạt có chút phản kháng: "Em muốn đi cùng Tiểu Nguyệt, em muốn đi cùng Tiểu Nguyệt!" Sau đó liền định đem dây an toàn tháo ra.
Cố Bắc Thần chưa từng thấy qua bộ dạng khi uống say của Giản Mạt, nếu như nói bộ dáng cô nhảy tango lúc ấy làm cho hắn có bao nhiêu trầm mê, thì bộ dạng của cô lúc này làm cho hắn có bao nhiêu phản cảm.
"Tiêu Cảnh sẽ đưa cô ấy về!" Cố Bắc Thần cố nhịn xuống ngọn lửa giận đang bốc lên trong lòng.
Giản Mạt nhất quyết không buông tha liền muốn tháo dây an toàn: "Không cần anh lo...!"
"Giản Mạt!" Cố Bắc Thần bị Giản Mạt không biết phân rõ phải trái làm cho có chút bực bội, nhưng nhìn lại bộ dáng ngây thơ mơ màng say của cô, rốt cuộc cũng nhịn xuống, nói: "Lý Tiểu Nguyệt vừa mới sẩy thai không bao lâu, em tính làm cho cả em cùng cô ấy ở trong mưa rồi bị bệnh hết cả sao?"
Thanh âm lạnh lùng lộ ra tia rét lạnh, Cố Bắc Thần thấy Giản Mạt còn đang giãy giụa, cười lạnh nói: "Giản Mạt, em thật ích kỷ!"
Giản Mạt dừng lại động tác muốn cởi dây an toàn, ánh mắt cô mơ màng nhìn Cố Bắc Thần, hô hấp bắt đầu có chút nặng nề khởi đến: "Cố Bắc Thần, anh mới ích kỷ!"
Cô có chút gào thét hô lên tiếng, mũi bỗng nhiên chua xót, sau đó viền mắt của cô cũng lập tức đỏ lên.
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, qua một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Anh bảo em chuyển ra Lam Trạch Viên... Giản Mạt, em không vui, có phải hay không?" Hắn không chờ Giản Mạt trả lời, liền tiếp tục hỏi: "Là bởi vì anh bảo em chuyển đi, em không vui, hay là bởi vì không có biệt thự ở nữa, em không vui?"