Editor: CinXe cộ đi lại trong đêm mưa không ngớt, động cơ nổ vang cùng với thứ rẻ tiền bên ngoài hoàn toàn không tương xứng.
"Tao nghĩ... Nghe động cơ của chiếc xe kia có phải là Ferrari FXX?" Người đàn ông ngồi trong xe quát lớn.
"Mày suy nghĩ nhiều rồi? Chiếc xe đó làm sao có thể là Ferrari được?" Người đàn ông ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn người lái xe.
"Mẹ kiếp, mày có thể lái nhanh lên được không?"
Người đàn ông lái xe liếc xéo mắt sang người ngồi bên cạnh hắn, "Còn không phải là mày đang đắc ý muốn dùng mưa để trút bỏ bi thương đó sao, lúc này lại không chịu nổi được..."
Nói xong, hắn tăng tốc đuổi theo hướng xe của Giản Mạt. Chỉ là càng đuổi lại càng khiến hai người càng thêm nghi ngờ.
Nói như nào thì họ cũng là vua tốc độ, nhưng đuổi theo chiếc xe hiện đại đó mười mấy phút vẫn không đuổi kịp?
"Để tao đi còn nhanh hơn, xe này mã lực tuyệt đối là loại nhanh nhất thế giới!" Người lái xe lắc đầu cảm thán, "Chậc chậc, đúng thật là món đồ đắt tiền, tao đây là lần đầu tiên nhìn thấy."
Giản Mạt ở trong mưa chạy một mạch như bay đến bệnh viện, căn bản không biết bản thân giữa đường bị chiếc xe hơn bảy trăm vạn đuổi theo nhưng lại không đuổi kịp.
"Két" một tiếng truyền đến, Giản Mạt bình ổn đem xe đỗ ở phía sau, rồi vội vàng xuống xe chạy thẳng đến tầng phẫu thuật...
"Xin chào, tôi là con gái của Tô Mặc, xin hỏi mẹ của tôi thế nào rồi?" Giản Mạt quên cả việc lau trán đang đẫm nước mưa.
"Bà ấy còn đang trong phòng phẫu thuật chưa ra..." Y tá liền lấy ra một tờ đơn, "Cô hãy ký vào tờ đơn này đi!"
Giản Mạt đọc lướt qua, ký xong liền hướng mắt chạy đến phía phòng phẫu thuật...
"Đang phẫu thuật" - đèn báo vẫn còn đang sáng. Giản Mạt ngẩn ngơ nhìn, hô hấp có chút gấp gáp.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Giản Mạt chỉ cảm thấy chân có hơi lạnh. Cô rủ đôi mắt xuống, mới phát hiện mình cứ vậy mà chạy tới đây.
Khóe miệng cô nhếch lên tự chế giễu bản thân, Giản Mạt có chút vô lực ngồi ở khu ghế chờ, ngước lên cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở, dần dần cắn chặt môi.
Mưa bên ngoài dần ngớt, mưa phùn ở dưới ánh đèn đường mông lung.
Trong phòng ăn kiểu tây của Sunwell, khúc nhạc dương cầm ôn hòa truyền đến, làm người đang khẩn trương cũng dần được thư thái.
Ánh mắt của Cố Bắc Thần thâm thúy, ngón tay thon dài hữu lực, chân dài hơi đung đưa, "Không nói về cộng sự..." Hắn môi mỏng khẽ mở, con mắt hình chim ưng nhìn về phía đối diện Thẩm Sơ song rơi xuống người cô gái ngồi bên cạnh, Lệ Cẩn Tịch, "Đế Hoàng tạm thời còn chưa có tính toán tiến tiêu khiển nghiệp."
Lệ Cẩn Tịch chớp chớp mắt, "Muốn dựa vào Đế Hoàng anh cũng không được..." Nói xong, cô bất đắc dĩ nhìn về phía Thẩm Sơ, "Thảo nào A Sơ nói, anh làm việc rất có nguyên tắc, ghét nhất là sử dụng quan hê.̣"
Thẩm Sơ nhẹ nhàng vuốt thẳng mái tóc, khuôn mặt xinh đẹp ở dưới ánh đèn pha lê đánh tan không khí im lặng, "Em từng muốn một bản thiết kế của Đế Hoàng, nhưng Bắc Thần cũng không thiên vi.̣" khuôn mặt cô tỏ vẻ hờn dỗi.
Trong đầu liền nghĩ đến Giản Mạt, nữ nhân kia vì có thể tham gia dự án toàn lấy thân thể kia để lấy lòng hắn, môi mỏng của Cố Bắc Thần không khỏi nhẹ nhếch lên, sau đó liếc mắt Thẩm Sơ, nhàn nhạt mở miệng, "Em không cần anh thiên vị đâu."
Nghe thấy lời ve vãn không rõ ràng, Lệ Cẩn Tịch tức thì liền vui đùa, "Quả nhiên, Tây Thi trong mắt tình nhân, mặc kệ A Sơ thế nào, ở trong mắt Cố Bắc Thần vẫn là tốt nhất."
Cố Bắc Thần từ chối cho ý kiến, chỉ là nhìn về phía Mặc Thiếu Sâm, nói: "Thân thể của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, uống ít rượu thôi!"
Mặc Thiếu Sâm vừa cầm chén rượu lên lại buông xuống, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, liền lập tức quay sang phía Thẩm Sơ hỏi, "Lần này trở về có tính toán gì không?"
"Còn chưa nghĩ ra..." Thâm Sơ mở miệng, " Năm năm rồi chưa quay lại, có chút không quen, để thích ứng với mọi thứ xung quanh một thời gian đã."
"Tính quay lại JK sao?" Mặc Thiếu Sâm tùy ý hỏi.
Đúng lúc, Cố Bắc Thần nâng ly rượu đặt trên môi mỏng, một hơi cạn ly, con ngươi híp lại thâm thúy liếc Thẩm Sơ đang ngồi đối diện.
"Thiếu Sâm, anh thật cân nhắc em..." Thẩm Sơ nhún vai tự cười giễu, "Không đề cập tới chuyện này nữa." Cô chuyển đề tài, "Em còn chưa hỏi về việc anh đi đứng không cẩn thận đâu? Nghe Cẩn Tịch nói, tai nạn xe lần này rất nghiêm
trọng."
Mặc Thiếu Sâm rủ con ngươi xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Làm luật sư... nhất là lại biện luận về hình sự... Có một hai chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường." Hắn nói qua loa, "Cũng may là tránh được một kiếp."
Thẩm Sơ nhíu mày, "Không bắt được người gây án sao?"
"Không có chứng cứ xác thực..." Cố Bắc Thần nói, "Cùng lắm, sẽ có một ngày anh sẽ không bỏ qua cho hắn!" Dứt lời hắn dùng tầm mắt thâm sâu nhìn Thẩm Sơ.
Thẩm Sơ chống lại ánh mắt của Cố Bắc Thần, khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên "lộp bộp", cô cảm thấy cái nhìn này đặc biệt có thâm ý.
"Tích" khẽ vang truyền đến, điện thoại đặt điện thoại di động lên mặt bàn, hắn vô thức đi lấy khăn che, mở tin nhắn... Đang đọc tin nhắn của người kia gửi thì thấy khác, trong lòng hắn bỗng nhiên trở nên thất vọng.
Hồi phục dáng vẻ bình thường, Cố Bắc Thần nhìn di động giống như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng không để ý đến tầm mắt của ba người còn lại đang dừng lại ở hắn.
"Có chuyện gì vậy, Bắc Thần?" Thẩm Sở nhẹ lên tiếng, phe phẩy mi mắt nghi ngờ nhìn hắn.
Cố Bắc Thần dửng dưng thu tầm mắt lại, "Không có gì, Tiêu Cảnh nhắc nhở sáng mai có chuyện cần xử lý."
Lệ Cẩn Tịch cảm thấy bất mãn, nhướn mắt: "Không nói cho mình biết, mình bận làm việc..." Cô nói nhìn về phía Thẩm Sơ: "A Sơ, cô không quản Bắc Thần đi à, ức hiếp người qua đáng."
Thẩm Sơ cười cười, cũng không biết nói đùa như thế nào nữa, "Bây giờ mình làm gì còn quyền lợi để quản..."
Một câu nói nhàn nhạt làm không khí xung quanh có chút ngưng lại... Lời của cô là có ý gì, mọi người đều rõ ràng.
Rốt cuộc, Cố Bắc Thần cũng đã có vợ rồi, mặc kệ người vợ kia bị ngược đãi!
Thời gian trong bệnh viện trôi qua càng lúc càng chậm, ngoài hành lang của phòng phẫu thuật vắng vẻ đến im lặng.
"Loảng xoảng" một tiếng nhỏ truyền đến, đồng thời đèn "Đang phẫu thuật" cũng dập tắt, Giản Mạt hít sâu một hơi rồi đứng lên, đợi bác sĩ ra ngoài rồi mới nhanh chóng tiến lên...
Cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ Vương hơi có vẻ mệt mỏi đi ra.
"Bác sĩ Vương, mẹ tôi thế nào rồi?" Giản Mạt hỏi, liền thấy các y tá đang đẩy xe giường bệnh của Tô Mặc ra, cô tiến lên gọi liên tục, "Mẹ, mẹ..."
"Tiểu Giản..." Hơi thở của bác sĩ Vương có chút ngưng lại khiến thần kinh Giản Mạt căng ra, sau đó ra hiệu cho y tá đẩy Tô Mặc vào phòng hồi sức, sau đó mới nói với Giản Mạt, "Hôm nay bà Tô đã liên tục mấy lần lên cơn sốc tim, lần cuối cùng sốc điện mới có thể sống lại..."
Giản Mạt khó khăn nuốt nước bọt xuống, "Bác sĩ Vương, bác có lời nào thì cứ nói hết đi..." Cô nắm chặt tay, như hai năm trước cô đã kiên cường chống đỡ.
Bác sĩ vương nhíu mày, nhẫn nhịn, cuối cùng cũng nói: "Trái tim cần được sốc điện sẽ kiểm tra sau, mẹ cháu bởi vì trái tim không cung cấp đủ máu dẫn đến nội tạng xuất hiện, trạng thái cũng suy kiệt..." Bác sĩ Vương cắn răng, "Cũng chính là nói... sợ rằng thời gian của mẹ cháu không còn nhiều nữa rồi..."
"Không, không... " Giản Mạt mở to hai mắt, con ngươi càng mở rộng ra, "Bác không phải đã nói chỉ cần có trái tim thích hợp thì mẹ cháu sẽ không có chuyện gi sao... Bác sĩ Vương, bác đang đùa cháu thôi đúng không?"