Edit: An Triệu
Sau cơn mưa đêm, trong không khí tản mát khí trời lành lạnh, tiếng đàn violong trầm thấp mà giàu từ tính bao phủ khắp bốn phía, nhẹ nhàng như bàn tay của người yêu khe khẽ vuốt lên gương mặt của bạn, âu yếm nhưng lại lộ ra chút thương tiếc...
Giản Mạt biết rõ Tô Quân Ly hiểu biết rất nhiều loại nhạc cụ, để cho người khác cảm thấy say mê nhất chỉ có thể là đàn dương cầm. Nhưng cô không nghĩ tới, hắn chỉ kéo đàn violon mà cũng có thể làm người khác cảm thấy tuyệt mĩ đến vậy.
Cơ thể Tô Quân Ly theo động tác kéo đàn mà khẽ đong đưa, một đôi mắt nhu hòa lại thâm thúy trước sau đều không rời khỏi Giản Mạt... Hắn xuyên qua ánh mắt của cô như muốn nhìn thấu linh hồn của cô vậy.
Thanh âm cuối cùng cũng chậm rãi hạ xuống, Tô Quân Ly tay cầm cung hơi hơi giơ lên, dư âm tiếng đàn dần dần kết thúc...
Giản Mạt giương cao khóe miệng lộ ra một nụ cười, tinh thần cũng nhẹ nhõm không ít.
"Dễ nghe không?" Tô Quân Ly ôn hòa mà cười hỏi.
Giản Mạt gật gật đầu, "Rất êm tai!"
Tô Quân Ly cười, không phải bởi vì sự tán thưởng của Giản Mạt, mà là bởi vì bi thương trong đáy mắt của cô cũng từ từ biết mất, "Đã muộn lắm rồi, anh đưa em về... Được không?" hắn nhẹ nhàng hỏi.
Giản Mạt nở nụ cười, nhìn xe của chính mình, "Em lái xe!"
"Anh đưa em đến tiểu khu!" thanh âm Tô Quân Ly thực nhẹ nhàng,rất giống tiếng đàn violon kéo dài mãi.
Giản Mạt nhìn ánh mắt kiên trì của Tô Quân Ly, đành phải gật đầu, " Được!"
Tô Quân Ly lái xe đi theo sau xe Giản Mạt, thẳng đến khi xe của cô thuận lợi đi vào sân, hắn mới chậm rãi dừng lại ở ven đường... Thời điểm nhìn thấy thân xe màu trắng biến mất khỏi tầm mắt, hắn không khỏi cười tự giễu.
"Nếu cuộc hôn nhân với Cố Bắc Thần làm em mệt mỏi như thế, vì cái gì không nỗ lực để thoát ra?" thanh âm Tô Quân Ly lẩm bẩm vang vọng ở bên trong không gian xe nhỏ hẹp, lộ ra chút bất đắc dĩ.
Hắn than nhẹ một tiếng, thu hồi tầm mắt khởi động xe, ngay sau đó rời đi...
Chỉ là, thời điểm xe hắn lướt qua cửa chính, một chiếc Maybach màu đen từ góc đường di chuyển tới, lái vào trong sân.
Xe dừng lại dưới bãi đỗ xe dưới mặt đất, Cố Bắc Thần tùy ý mở cửa xuống xe, sau đó hướng phía thang máy đi tới...
Nhấn vào con số tầng cao nhất, thời điểm cửa thang máy "rầm" một cái đóng lại, di động Cố Bắc Thần vang.
Hắn lấy ra, liếc mắt nhìn tên hiển thị, mày kiếm nhíu lại sau đó đạm mạc bấm nhận đặt bên tai, "Chị hai!"
"Bắc Thần, chị đã suy nghĩ kĩ..." thanh âm Cố Viện có chút ngạo mạn từ đầu kia truyền đến, "Cổ phần là ba để lại cho chị, mặc kệ như thế nào, dù cho em muốn hoàn thành tâm nguyện của ông, cũng không khiến chị phải từ bỏ."
Đối với kết quả như vậy, một chút cũng không ngoài ý muốn của Cố Bắc Thần... Năm đó cổ phần bị chia ra suy cho cùng cũng dây dưa rất nhiều, hiện giờ muốn thu lại toàn bộ, hắn biết rõ, tạm thời là không thể nào.
"Đây là quyết định của chị?" Cố Bắc Thần nhẹ nhàng trả lời, nghe không ra bất luận cảm xúc gì.
Cố Viện "Ừ" một tiếng rồi nói ra: "Bất kể như thế nào, chúng ta là chị em ruột, chị sẽ không đứng bên ngoài làm người ngoài cuộc."
Cố Bắc Thần nhẹ cong môi mỏng lạnh lùng chế giễu, đồng tử nhìn con số trên thang máy đang nhảy lên chậm rãi nói: "Như thế cũng tốt lắm..." Dứt lời, thang máy đã đến tầng trên cùng, hắn đồng thời đi ra ngoài, "Chị hai không chuyện gì khác, em cúp đây."
Không đợi Cố Viện nói chuyện, Cố Bắc Thần đã cúp điện thoại.
Nhấn mật mã, cửa chính truyền đến tiếng "đát" một tiếng sau đó mở ra.
Cố Bắc Thần đi vào, mắt ưng quét qua một vòng, cuối cùng đối mắt với Giản Mạt đang cầm cái thìa đi ra từ phòng bếp...
Giản Mạt không nghĩ tới Cố Bắc Thần sẽ trở về, cô phản ứng không kịp kinh ngạc đứng tại chỗ, quên mất phản ứng.
Mắt ưng của Cố Bắc Thần đầu tiên là híp lại lướt qua đôi mắt sưng đỏ của Giản Mạt, rồi mới nhẹ liếc mắt trên tay cô đang nắm chặt cái thìa, ngay sau đó lại nhìn về phía cô: "Đã khóc"
Trong thanh âm nhe nhàng có ý khẳng định.
Giản Mạt lúc này mới phản ứng lại, theo bản năng đem
thìa giấu sau lưng, nhưng lại cảm thấy hành vi của chính mình quá buồn cười, có phần giấu đầu hở đuôi.
Không có lời giải thích, Giản Mạt chỉ dời đề tài: "Anh... Tại sao lại về?"
"Anh không thể trở về?" Cố Bắc Thần cười lạnh, thay đôi dép lê sau đó hướng tới Giản Mạt.
Giản Mạt theo bản năng lùi về sau, Cố Bắc Thần cũng không ngừng bước chân, cứ như vậy tới gần... Hai người một tiến một lui, không khí dần dần trở nên quỷ dị.
"A -"
Đột nhiên, chân Giản Mạt không biết đụng phải cái gì, cô không kịp phản ứng, cả người lảo đảo ngã ra phía sau...
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, một bước tiến lên, liền ở thời điểm Giản Mạt sắp cùng sàn nhà tiếp xúc thân mật, nhanh chóng ôm lấy eo của cô... Sau đó dùng lực kéo, cả người của cô bởi vì quán tính nhào thật mạnh vào ngực hắn.
"Ngô..." mũi Giản Mạt đập mạnh vào vùng ngực kiên cố của Cố Bắc Thần, vì đau nên cô không tự chủ được kêu lên thành tiếng.
Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm sâu, một phen kéo Giản Mạt ra, môi mỏng khẽ mở lạnh giọng hỏi: "Làm chuyện trái với lương tâm rồi hả?"
"Không có!" Giản Mạt trả lời theo bản năng.
"Phải không?" Cố Bắc Thần ờ khẽ, mắt ưng đúng lúc híp lại, đáy mắt bắn ra lưỡng đạo sắc bén dường như muốn xuyên thấu Giản Mạt.
Giản Mạt nhấp môi, khóe miệng giả vờ cười nhướng mày hỏi: "Lão công... Anh đêm nay trở về là muốn thẩm vấn em có ở sau lưng anh làm cái gì xằng bậy đúng không?" cô câu lên cổ Cố Bắc Thần, nhón mũi chân liền hôn được má của hắn: "Hay là... Trở về cùng em nói đến chuyện ly hôn?"
Giản Mạt nhẹ nhàng phe phẩy ánh mắt vô tội, mặc dù bị đụng đau, nhưng cô vẫn như cũ biểu hiện vẻ mặt không sao cả... Cho dù, kỳ thật mặt đang cực kỳ cứng ngắc.
Cố Bắc Thần hơi hơi nhíu mày, đối với Giản Mạt như vậy "Thu phóng tự nhiên" biểu hiện có chút phản cảm.
Một phen kéo Giản Mạt ra, Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng, "Muốn ly hôn tới vậy?"
Giản Mạt sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: "Chẳng lẽ lão công không muốn ly hôn với em?"
Câu hỏi ngược lại làm vị trí trái tim Cố Bắc Thần nháy mắt có chút ngột ngạt, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Giản Mạt, muốn nhìn xem cô đối với chuyện này có nhận xét như thế nào...
Đáng tiếc, Giản Mạt ở trước mặt hắn đã theo thói quen phải ngụy trang... Thế cho nên hắn nhìn đến đáy mắt của cô trừ bỏ không sao cả, cái gì cũng đều không có!
Cố Bắc Thần xoay người, một bên vừa đi một bên vừa thoát áo khoác tây trang, đang muốn tùy tay ném trên sô pha... Đột nhiên, động tác đình trệ giữa chừng.
Giản Mạt ban đầu không phản ứng, ngay sau đó bỗng nhiên cả kinh trừng lớn mắt, theo bản năng chạy qua... Chỉ thấy trên sô pha, áo khoác tây trang của Tô Quân ly lúc trước khoác trên người cô đại khái nằm ở nơi đó!
Cố Bắc Thần môi mỏng nhẹ cong lạnh lùng chế giễu nghiêng đầu nhìn về phía Giản Mạt, "Xem ra... Không phải trò đùa!"
Trong lòng Giản Mạt " lộp bộp ", muốn giải thích, nhưng tưởng tượng đến buổi tối chính mình vì gặp mặt Thẩm Sơ liền yếu ớt như vậy, lời nói đến miệng lại phải nuốt trở về...
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, một đôi mắt ưng híp lại, thanh âm không có bất luận ngữ điệu gì mở miệng hỏi: "Là ai?"