Edit: Airy NguyenLệ Cẩn Tịch trầm mặc, bởi nếu như những gì Thẩm Sơ nói là sự thật... thì từ lúc bắt đầu đến nay chỉ có Thẩm Sơ là người phải chịu đựng đau khổ.
"Vì sao lại không nói ra?" Lệ Cẩn Tịch buồn bã nói, "Đối với cậu như vậy thật không công bằng..." Cô tiếp tục nói, "Hiện tại Bắc Thần đã nắm được tập đoàn Đế Hoàng, cậu còn băn khoăn cái gì?"
Thẩm Sơ giật giật khoé miệng, "Tại sao mình phải nói ra? Mình từng nghĩ rằng... dù cho không nói rõ lý do, trong lòng Bắc Thần sẽ chỉ có mình thôi. Nhưng hình như mình đã quá tự tin."
Lệ Cẩn Tịch cúi người xuống cạnh bàn, nắm lấy bàn tay của Thẩm Sơ và nói: "Tình cảm là phải tự tranh đấu... huống chi, hai người yêu nhau, còn người vợ tin đồn của Bắc Thần cả tớ cũng chưa từng gặp bao giờ, làm sao có thể thành vật cản giữa hai người được!"
Ánh mắt Thẩm Sơ run run, đồng tử mở rộng, cô có vẻ trấn tĩnh gật gật đầu...
Lệ Cẩn Tịch nhìn bộ dạng như vậy liền hiểu Thẩm Sơ sẽ không chịu nói nguyên nhân năm năm trước cô bỏ đi cho Cố Bắc Thần biết, không khỏi bĩu môi nói: "Cậu không nói, thì tớ nói... thật không chịu được cảnh yêu nhau mà lại có hiểu lầm như vậy."
"Cẩn Tịch..."
"Được rồi, cậu đừng nói gì nữa." Lê Cẩn Tịch ngắt lời của Thẩm Sơ, "Nếu như bởi vì chuyện này mà Bắc Thần tức giận với cậu, thì cứ tuỳ ý vậy?"
Ánh mắt Thẩm Sơ ủ rũ, "Cẩn Tịch, cậu không hiểu... nếu như anh ấy bởi vì cảm thấy áy náy mà quay về với mình, mình không cần."
"Vậy cậu muốn anh ta vì những hiểu lầm trong lòng mà từ chối cậu?" Lệ Cẩn Tịch nhướng mắt, "Cậu thật sự muốn vậy?"
Thấy ánh mắt Thẩm Sơ phe phẩy đáng thương nhìn mình, Lệ Cẩn Tịch thở dài, "Chuyện này nói sao cũng phải để cho Bắc Thần biết, còn sau đó anh ta muốn làm như thế nào thì là chuyện riêng của hai người..." Dứt lời, cô ấy buông tay Thẩm Sơ, đứng dậy lấy áo khoác, "Được rồi, cùng đi ăn cơm trước đã."
Thẩm Sơ nhấp môi, nhìn bóng lưng Lệ Cẩn Tịch rời khỏi, tầm mắt thu lại, đôi mắt đẹp của cô lướt qua một mạt lệ... Chỉ là, trong nháy mắt thì sắc mặt khôi phục, bộ dáng xinh đẹp quay lại như chưa từng có chút đau thương.
Đến giờ tan tầm, cơ thể Giản Mạt mệt mỏi đau nhức, bởi vì trong lòng cô chỉ lo lắng về Giản Hành và hắc lão đại, nên đối với scandal truyền thông liên quan đến Tô Quân Ly cô hoàn toàn không có tâm tình để ý tới.
"Mạt tỷ, chị... không sao chứ?" Hướng Vãn thấy sắc mặt Giản Mạt không tốt nên quan tâm hỏi, "Những người đó chính là ăn không được thì phá cho hôi, Mạt tỷ... chị cũng đừng để ý tới. Dù chị và Tô Quân Ly đi chung thì sao chứ? Nam chưa kết hôn nữ chưa gả mà... hai người đều độc thân."
"Đúng vậy, Mạt Mạt!" Mạc Tiểu Nhã tiếp lời, "Nhiều cô nàng vốn chỉ thích bàn chuyện người khách... nghe họ ghen tuông rồi ganh tỵ nói qua lại chỉ thêm mệt não tức nghẹn thôi!"
Giản Mạt có chút hồ đồ không hiểu, đợi nghe rõ ràng mới hiểu thì ra hai người đang an ủi chuyện mình và Tô Quân Ly bị dính scandal lên báo, "Tôi không sao, chỉ vì hôm qua ngủ không ngon thôi..."
Cô nhìn là đồng hồ, đã đến giờ về, "Tôi đi trước nhé."
"Ừ, về nghỉ ngơi thật tốt nhé!" Mạc Tiểu Nhã có chút lo lắng, "Nhìn sắc mặt cô kém lắm."
Giản Mạt tươi cười gật gật đầu, "Ừ..." Cô chào hỏi và vội vã rời khỏi công ty. Thời gian hẹn chỉ còn không tới hai tiếng, Giản Mạt không lái xe mà đi taxi tới Devil"s kiss...
Quán bar này Giản Mạt đã từng nghe nói qua, đây là nơi rất phức tạp, những người vui chơi bình thường sẽ không đến nơi này, vẫn có rất nhiều mặt trái không bộc lộ ra bên ngoài.
Bước vào Devil"s kiss, thứ âm nhạc đinh tai nhức óc dường như muốn xuyên qua màng nhĩ của cô, Giản Mạt nắm chặt tay, cố gắng đè chặt trái tim đang run rẩy cứ đập từng nhịp sợ hãi.
Giản Mạt đi qua một vòng, không thấy có ai giống như đang chờ
cô. Cô lấy điện thoại ra gọi, nhưng bởi tiếng nhạc quá lớn át đi giọng nói của mình, cô chỉ có thể gào thét lên qua điện thoại: "Ta tìm Giản Hành!"
Phía bên kia điện thoại trả lời cái gì, Giản Mạt không thể nghe rõ, chỉ là vài giây sau liền mất tín hiệu.... Không lâu sau, một gã đàn ông với mái tóc nhuộm, dáng vẻ lưu manh bước tới gần cô.
"Tìm Giản Hành sao?" Hắn gào thét hỏi.
Giản Mạt trừng mắt, gật gật đầu.
"Đi theo tôi!"
Giản Mạt chậm chạp đi theo gã đàn ông đó, tay cô vô thức nắm chặt điện thoại, dường như vạn nhất có chuyện xảy ra, phản ứng đầu tiên là cô sẽ báo cảnh sát.... Hắn dẫn Giản Mạt tới một phòng kín, ở đây được cách âm rất tốt, khi đóng cửa lại thì bên ngoài kia ầm ĩ cỡ nào thì âm thanh cũng rất nhỏ.
"Giản Hành đâu?" Giản Mạt nhìn chung quanh, bởi vì ánh sáng phòng yếu và góc nhìn bị khuất, cô không thể nhìn rõ hình dạng người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
"Tiền đâu?" Có người lên tiếng hỏi.
"Giản Mạt cắn răng, lấy trong túi xách tay một tờ chi phiếu để trên bàn, "Người đâu?"
Có người cúi xuống, cầm lấy chi phiếu liếc nhìn, cười "ha hả", "Xem ra Giản tiểu thư đối với chuyện của hai năm trước và sự sống chết của anh trai mình vẫn còn quan tâm?"
Nghe lời nói của người này, thân thể Giản Mạt bắt đầu run rẩy...
"Yên tâm," người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, "Dùng chuyện như vây uy hiếp phụ nữ ta sẽ không làm."
Giản Mạt cắn răng, "Không làm thì ngươi cũng đã làm rồi..."
Gã đàn ông cười cười, có chút âm u, "Đó là gì Giản Hành còn nợ tiền... Chỉ cần có thể tính sổ món nợ dứt khoát, tìm cái cớ thì có gì không thể?"
Giản Mạt cắn môi, cô cố gắng nhìn rõ mặt gã đàn ông này nhưng chỉ có thể nhìn thấy dáng ngu, "Giản Hành đâu?" cô nghiến răng hỏi.
Gã đàn ông vẫy tay ra hiệu, một lát sau Giản Hành được dẫn đến, chân đi khập khiễng.
"Tiểu Mạt..." lúc Giản Hành nhìn thấy Giản Mạt, mắt hắn sáng lên.
Giản Mạt nhìn Giản Hành một cách khinh bỉ, quay lại nhìn gã đàn ông và nói "Tôi có mang người đi chưa?"
Gã đàn ông cười cười, "Đương nhiên!"
Giản Mạt không suy nghĩ nhiều, quay người định bỏ đi...
"Chờ đã!" Gã đàn ông chợt mở miệng.
Tâm trí Giản Mạt bỗng nhiên mụ mẫm, thần kinh cô căng thẳng, tim đập mạnh, cô chậm rãi xoay người nhìn lại... liền thấy gã đó đứng lên, từ từ đi tới về phía cô. Gã đàn ông này có kiểu tóc húi cua, người ta thường nói khi đánh giá ngoại hình người đàn ông được hay không, thì tóc húi cua là một kiểu mẫu tốt nhất... Hiển nhiên, ngoại hình của gã này không tệ. Chỉ là, vết sẹo ngay gần cằm của hắn là người khác phải cảm thấy sợ hãi.
Hắn đi tới gần Giản Mạt thì dừng lại, hắn nhận ra cô đang kiềm chế sự sợ hãi, cố khống chế bản thân không run rẩy, liền nở nụ cười quỷ dị, sau đó cúi người xuống gần cô... Giản Mạt vô ý lùi về phía sau, nhưng đã đụng ngay cửa, cô không thể lui được nữa.
Hắn tiến sát gần cô, tà mị cười nói: "Cô có muốn biết..." Hắn nói, mặt lại để sát vào Giản Mạt, hạ giọng, "cái đêm hai năm về trước, người lên giường với cô là ai không?"