Edit: An TriệuSắc mặt Cố Bắc Thần cũng không có quá nhiều thay đổi, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại đang nhìn Lệ Vân Trạch, trong ánh mắt lộ ra chút cảnh cáo.
Lệ Vân Trạch nhún nhún vai, cũng hiểu rõ bây giờ ở địa điểm này mà đi hỏi cái vấn đề này thì có phần không thích hợp... Hắn cất bước vào phòng, "thông thạo" đi tới phòng ngủ.
"Giản Mạt chuyển đến Nhuận Trạch viên bao lâu rồi?" Lệ Vân Trạch vừa đi vừa bất mãn nói, "Tớ chỉ tới hai lần... Cậu và cô ấy ở Lam Trạch viên cũng được hai năm, tớ một lần đều không có qua. Hoàn toàn chính là vấn đề phong thuỷ..."
Cố Bắc Thần không trả lời, chỉ đi theo sau lưng Lệ Vân Trạch mặt trở nên càng trầm.
Giản Mạt ngượng ngùng nhìn về phía Lệ Vân Trạch, "Chuyện này... Lại làm phiền anh rồi." Cô liếc mắt nhìn Cố Bắc Thần một cái, có hơi lung túng xấu hổ.
Lệ Vân Trạch quay đầu lại nhìn sắc mặt âm trầm của Cố Bắc Thần, tà mị cong cong khóe môi sau cúi người, "Tôi là bác sĩ, nên mà..." Hắn cười nhạo thông báo, bắt đầu tiến hành kiểm tra, thỉnh thoảng thì hỏi Giản Mạt một ít vấn đề.
Cố Bắc Thần khoanh tay đứng ở một bên, cũng không quấy rầy Lệ Vân Trạch kiểm tra, chỉ là... Theo câu hỏi của Lệ Vân Trạch, ánh mắt hắn dần dần tịch mịch, thật yên tĩnh, thâm thúy.
"Giản Mạt, em không mang thai đứa bé nào cả..." Cố Bắc Thần cười lạnh một tiếng, "Ăn uống có điều độ không?"
Giản Mạt mím môi, mấy ngày này liên tiếp có chuyện xảy ra, cô làm gì có khẩu vị ăn uống.
"Em đang giảm béo!" Giản Mạt thuận miệng bịa chuyện.
Mắt ưng của Cố Bắc Thần sắc bén quét mắt nhìn Giản Mạt từ trên xuống, "Gầy đến mức không có cảm giác, còn muốn giảm béo?"
"..." Khóe miệng Giản Mạt lập tức run rẩy, tầm mắt theo bản năng nhìn về phía Lệ Vân Trạch, thấy hắn đang cười, "đùng" một cái, ngượng ngùng đỏ mặt.
"Thích chưng diện đã là thiên tính của phụ nữ..." Lệ Vân Trạch phá vỡ sự xấu hổ nói, "Thế nhưng, thân thể quan trọng hơn." Nói xong, hắn nhìn về phía Cố Bắc Thần, "Có điều, dạ dày của Giản Mạt bị nhiễm lạnh, gặp chuyện khẩn trương nên khiến dạ dày co rút, có thời gian rảnh vẫn nên mang em dâu đến bệnh viện kiểm tra, đừng để thân thể lưu lại mầm bệnh."
Lệ Vân Trạch nhìn về phía Giản Mạt, môi mấp máy, muốn nói nhưng lại thôi...
Giản Mạt áp lực quá lớn, tâm sự quá nặng... Khiến cho dạ dày co rút, nếu không bồi dưỡng thật tốt, về sau vấn đề chắc chắn sẽ nghiêm trọng.
Tuy nhiên, mỗi người đều có chuyện riêng của mình, Giản Mạt cũng có áp lực cùng tâm sự nên hắn rốt cuộc cũng không tiện nói.
"Tớ đi lấy một ít thuốc đưa tới..." Lệ Vân Trạch thu hồi tầm mắt, cố ý nhìn về phía Cố Bắc Thần ra tín hiệu.
"Ừm." Cố Bắc Thần lạnh nhạt đáp, nhìn Giản Mạt sau đó xoay người đi ra ngoài phòng ngủ.
Lệ Vân Trạch đi theo ra ngoài, tới phòng khách, Cố Bắc Thần mới hỏi: "Có phải còn chuyện gì hay không?"
"Ánh mắt thật bén..." Lệ Vân Trạch cười cợt sau đó nghiêm túc nói, "Giản Mạt chịu áp lực quá lớn, như vậy đối với thân thể là không tốt."
Cố Bắc Thần cau mày... việc thiết kế cho Đế Hoàng đã có được, cô còn áp lực việc gì?
Nhìn bộ dáng ủ dột của Cố Bắc Thần, Lệ Vân Trạch âm thầm lắc đầu hỏi: "Thuốc có cần mang đến không?"
"Không cần, lát nữa sẽ cho cô ấy uống chút hồng trà gừng!" Thanh âm nặng nề của Cố Bắc Thần phát ra.
Lệ Vân Trạch cười cười, "Cũng được... Dạ dày của em dâu bị lạnh, hơn nữa thần kinh cũng căng thẳng khiến cho dạ dày co rút. Uống hồng trà gừng ấm dạ dày hơn so với uống thuốc..." Hắn tạm ngừng, "Không có việc gì thì tớ đi trước."
Cố Bắc Thần không giữ Lệ Vân Trạch, hắn cũng vừa mới thấy sắc mặt Giản Mạt tái nhợt có chút khẩn trương...
Trong tủ lạnh vẫn còn gừng cùng đường đỏ, Cố Bắc Thần thông thạo làm hồng trà gừng cho Giản Mạt ấm dạ dày.
Uống hồng trà gừng, Giản Mạt nhớ tới lần trước cũng vì dạ dày không thoải mái, mà có cơ hội được uống trà Cố Bắc Thần tự tay chế biến... Cô là người thứ hai, người thứ nhất là Thẩm Sơ, cái này là điều dĩ nhiên, cũng không thay đổi được.
"Em đói bụng..." Giản Mạt có chút hờn dỗi nói.
Cố Bắc Thần lạnh mặt, ngay sau đó định gọi điện thoại kêu cơm hộp.
"Ông xã..." Giản Mạt đột nhiên ôm lấy cổ Cố Bắc Thần, lấy lòng hôn lên khóe môi hắn một cái, "Anh làm cho em đi!"
Bởi vì Giản Mạt vừa mới uống hồng trà gừng, bên miệng thoang thoảng hương thơm ngọt, Cố Bắc Thần bị cô hôn như vậy, tiếng nói trực tiếp khàn khàn: "Em chắc chứ?"
Giản Mạt vô tội chớp mắt, mắt cô thật đẹp, bởi vì vui vẻ mà hơi hơi cong lên, giống như ánh trăng non, rất có linh khí.
Đôi mắt giống như nhiễm phải bầu trời đêm, càng
thêm trong vắt thanh khiết, trong sáng như sao.
"Chắc chắn!" Giản Mạt lại lấy lòng hôn lên môi Cố Bắc Thần, "Vậy... Anh có làm hay không?"
Cố Bắc Thần nhíu mày, vốn định muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến đáy mắt Giản Mạt tràn ra sự trông đợi, vẫn là gật đầu, "Em đừng hối hận là tốt rồi!"
"Ông xã thật tốt!" Gò má Giản Mạt cọ cọ lên mặt Cố Bắc Thần, chiếm được chút tiện nghi liền ra vẻ nói, "Tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn..."
"Giản Mạt, chờ sau khi anh làm xong em nhất định phải ăn..." Cố Bắc Thần nhướng mi nói.
Giản Mạt gật gật đầu, hồng trà gừng tự tay làm có thể ngon đến vậy... có khi tay nghề nấu ăn của Cố Bắc Thần sẽ rất giỏi đi!
Thế nhưng... cái mà Giản Mạt thấy được chỉ mới là sự khởi đầu, vẫn không thể đoán được kết cục.
Cố Bắc Thần vì Giản Mạt đang chờ mong, đi làm bữa tối... Thời gian hơn nửa tiếng, ba món ăn cùng một nồi cơm đã được làm xong!
Giản Mạt cảm thấy tốc độ này tuyệt đối là trình độ của đầu bếp, lòng tràn đầy chờ mong liền theo lời gọi của Cố Bắc Thần đi xuống nhà ăn, dọc theo đường đi còn hưng phấn hỏi: "A Thần, anh nhất định thường xuyên nấu ăn đi? Tốc độ thật nhanh!"
Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy nhìn về phía Giản Mạt, "Lần đầu tiên... Em cũng là người đầu tiên nếm thử!"
Giản Mạt vừa nghe xong, trong lòng nói không vui thì chính là gạt người... Hồng trà gừng là người thứ hai, ăn cơm hắn làm lại là người đầu tiên.
Nhưng mà, khi Giản Mạt đứng trước bàn ăn, nhìn trên bàn cơm sơn màu đen kia chính là bàn đồ ăn với ba món, còn có một nồi nước cũng không biết là cơm hay là cháo, cả người cô đều kinh ngạc tới choáng váng.
"Đây là cái quỷ gì vậy?" khóe miệng Giản Mạt run rẩy nhìn về phía Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần bình tĩnh nhìn Giản Mạt, rồi mới nói tên món ăn: "Thịt kho tàu, khoai tây thái sợi chua cay... Khụ khụ..." Mắt hắn nhìn vào món "Khoai tây sợi" trên bàn ăn được cắt to bằng cả ngón út của hắn, liền nhanh chóng sửa miệng thành, "Khoai tây chua cay, còn có rau xào thịt!"
Nghe hắn nói hết tên món ăn, khóe miệng Giản Mạt liền run rẩy, thậm chí dạ dày vừa mới tốt lên cũng co quắp theo...
"Lần đầu tiên làm." Cố Bắc Thần hơi hơi nhướng mày, "Đều là em yêu cầu, cho nên, em ăn đi!"
Giản Mạt thật sự không muốn đả kích Cố Bắc Thần, thế nhưng, những món đen sì này làm sao mà ăn?
"Như thế nào lại không phát triển giống như trong cốt truyện vậy?" Giản Mạt nghẹn họng từ lúc nãy đến giờ, lúc này mới thống khổ kêu rên.
"Hả?" Cố Bắc Thần nhẹ kêu lên một tiếng, không hiểu cô đang nói gì.
Vẻ mặt Giản Mạt đầy đau khổ, "Tiểu thuyết ngôn tình không phải đều có tình tiết bá đạo tổng tài đẹp trai, tinh thông mọi thứ... Dù không biết làm cơm, cũng có thể búng tay ra một bàn tiệc thịnh soạn hay sao?"
Cố Bắc Thần khinh thường nhìn Giản Mạt, "Ấu trĩ!"
"..." Giản Mạt đã không có dũng khí duỗi chiếc đũa lần thứ hai, có thể thấy được bộ dạng "Chính em yêu cầu thì phải gánh vác hậu quả" của Cố Bắc Thần, cô vạn phần rối rắm gắp "Khoai tây sợi".
Đáng tiếc, Giản Mạt thật sự không cho vào miệng, cuối cùng đáng thương nhìn Cố Bắc Thần nói: "Ông xã, hay là chúng ta kêu cơm hộp đi..." Cô nói xong, lại lấy lòng nói, "Nếu không, em làm lại một lần nữa?"
"Không được!" Cố Bắc Thần bày ra vẻ mặt không được thương lượng, "Nhất định phải ăn hết..."