Edit: Cố Tư YênÁnh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu, "Không phải là không cần, mà là tôi không muốn biết từ miệng của người khác..." Hắn cụp mắt xuống, "Cẩn Tịch, nếu như tôi đi điều tra, chẳng lẽ thực sự điều tra không được sao?"
Lệ Cẩn Tịch tức thì nhíu mày, "Có ý gì?"
Đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần thoáng qua cảm xúc lạnh lùng phức tạp, nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôi muốn nghe từ chính miệng của cô ấy nói..."
"Nhưng anh không từng nghĩ rằng cô ấy có nỗi khổ trong lòng không thể nói sao?" Lệ Cẩn Tịch có chút tức giận chất vấn.
Đôi mắt như ưng của Cố Bắc Thần lập tức trở nên thâm thúy không thấy đáy, "Nếu như là như vậy, vậy không cần nói... Chỉ vì chuyện này mà cả hai người đều không thể đối mặt thì chỉ có thể nói rõ bọn họ không thể bước tiếp..."
"Thế nhưng A Sơ..."
Lệ Cẩn Tịch mới định nói, đầu dây phía bên Cố Bắc Thần vang lên tiếng thông báo của điện thoại nội bộ, sau đó là tiếng nói bình tĩnh chuyên nghiệp của Tô San truyền đến, "Thần thiếu, luật sư Đường đã đến."
Cố Bắc Thần lấy tay ấn vào bộ trả lời nội tuyến, nói "Ừ" một tiếng sau đó tắt máy, lập tức nói với Lệ Cẩn Tịch: "Tôi phải đi họp, có chuyện gì để sau rồi nói tiếp..." Không để Lệ Cẩn Tịch nói tiếp, hắn đã cúp điện thoại.
Bây giờ chuyện của JK đang rất bế tắc, Mạc Thiếu Sâm và toàm bộ luật sự của Đế Hoàng đều đã giăng trận địa sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ một khắc cuối cùng sẽ hoàn toàn thu mua JK... Chuyện này, không được phép có một chút sai lầm nào.
"Nếu như chuyện này có thể đối phó..." Mạc Thiếu Sâm đem một phần tư liệu đẩy về phía Cố Bắc Thần, "Chắc chắn chúng ta sẽ thành công thu mua JK."
Đáy mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần nhanh chóng đảo qua tư liệu sau đó ngước mắt nhìn về phía Mạc Thiếu Sâm, "Xác định sao?"
Mạc Thiếu Sâm gật đầu, "Chỉ cần giải quyết được cái này, tôi sẽ khiến JK không có bất kỳ cơ hội thắng trận nào."
Đoàn luật sư của Đế Hoàng gật đầu.
Trong cuộc gặp gỡ này, cuối cùng họ đã nhận thấy luật sự biện hộ Mạc Thiếu Sâm lợi hại như thế nào, người này tâm tư kín đáo, từ khi làm việc đến giờ, tỷ lệ thất bại của hắn là bằng không, căn bản khiến người ta khó có thể bắt kịp với bộ não của hắn.
Đáy mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu, sau khi nhìn xuống tư liệu, hắn đã tính định hướng đưa ra mấy điểm đáng ngờ... Nhưng khi nghe đoàn luật sư và Mạc Thiếu Sâm giải thích, hắn rõ ràng có chút trầm mặc.
Sau khi tan họp, Mạc Thiếu Sâm đi theo Cố Bắc Thần vào phòng làm việc.
"Nhìn qua hình như tôi thấy cậu không được vui?" Mạc Thiếu Sâm hỏi cho có lệ, cũng đã khẳng định, đôi mắt sắc bén dường như muốn xuyên thấu Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần đi đến tủ rượu lấy ra hai ly rượu, đưa cho Mạc Thiếu Sâm một ly, sau đó nói: "Tôi đang lo lắng cái gì... Cậu không biết sao?"
"Cậu sợ Tiểu Sơ tham dự vào sao?"
Khuôn mặt lạnh lùng như điêu khắc của Cố Bắc Thần lướt qua một tia cảm xúc kỳ quái khiến cho người khác nhìn không ra, đôi mắt như ưng trở nên thâm sâu, cũng không nói gì.
Mạc Thiếu Sâm nhìn hắn nói: "Trước hết, đừng nói rằng Thẩm Hàng Chi sẽ không để cho Tiểu Sơ tham dự vào... Hơn nữa bởi vì cậu, Tiểu Sơ cũng sẽ không có ý định tham dự."
Cố Bắc Thần vẫn như trước không nói gì, chỉ thấy Mạc Thiếu Sâm hơi trầm mặc, sau đó mới hỏi: "Bắc Thần, nếu như... Chuyện này Tiểu Sơ tham dự, cậu có thể thu tay lại hay không?"
Đáy mắt sâu thẳm của Cố Bắc Thần nhìn về phía Mạc Thiếu Sâm, đôi môi mỏng của hắn chỉ nâng lên nụ cười như có như không, làm cho người ta cảm thấy ý cười này... Không có câu trả lời!
Càng về sau, lúc Mạc Thiếu Sâm hồi tưởng lại vấn đề ngày hôm nay, hắn đột nhiên cảm thấy vẫn đề mà hắn hỏi đúng là quá mức ngu xuẩn...
Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc Đế Hoàng là một mảnh ngưng trọng, Lệ Cẩn Tịch gọi điện thoại cho Thẩm Sơ cũng lộ ra một tia biến hóa kỳ lạ.
"A Sơ, cô chưa từng nghĩ sẽ phải nói trực tiếp cho Bắc Thần biết sao?" Lệ Cẩn Tịch có chút tức giận nói, "Tôi thật sự không thể hiểu nổi hai người đang nghĩ gì, rõ ràng một người không muốn mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy, còn người kia rõ ràng muốn biết sự thật... Thế nhưng, hai người đều cứ im lặng khiến ai cũng phải chịu thương tổn!"
Thẩm Sơ đứng ở cửa sổ biệt thự, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu lên trên người của cô, tia nắng buổi sáng cuối thu mang đến cảm giác ấm áp.
"Cẩn Tịch, một trong hai người chắc chắn sẽ có một người lùi bước..." Thẩm Sơ tự giễu cười, "Năm năm trước tôi rời đi, mặc kệ vì lý do gì thì đều là tôi sai..."
"Cho nên, cô phải giải thích!"
Thẩm Sơ nhìn đàn chim sẻ đang bay bên ngoài cửa sổ, khóe miệng nhẹ nâng lên, "Đúng vậy, tôi sẽ giải thích cho Bắc Thần hiểu."
Lệ Cẩn Tịch nghe thấy được Thẩm Sơ đang nhượng bộ, cũng hào phóng nói: "Tốt, tôi chờ tin tức tốt của cô và Bắc Thần..."
"Được!" Thẩm Sơ trả lời, lại nói thêm mấy câu
sau đó cúp điện thoại.
Tuy nhiên trong nháy mắt, trên mặt Thẩm Sơ dần dần bao trùm một tầng sương lạnh giá, đôi mắt xinh đẹp của cô cụp xuống, tay... Dần dần nắm chặt lại.
"Tiểu thư..." Đúng lúc đó, quản gia nhà họ Thẩm đi tới, "Lão gia mới vừa gọi điện thoại tới, nói cô đến công ty một chuyến."
Thẩm Sơ trả lời, đi lên lầu thay một bộ quần áo khác...
Đương bảo thạch màu lam Maserati mang theo huyễn khốc nổ vang thanh vẽ ra Thẩm gia biệt thự thời gian, một chiếc điệu thấp màu đen xe con khởi động, rất xa đi theo phía sau, thẳng đến Maserati chuyển tiến jk đại lâu dưới đất bãi đỗ xe.
Khi chiếc Maserati màu xanh ngọc của Thẩm Sơ đã gầm rú lái ra khỏi biệt thự, chiếc xe màu đen gần đó cũng nhanh chóng khởi động, đi theo phía sau, cho đến khi chiếc Maserati đó tiến vào bãi đầu xe của tập đoàn JK.
Người đàn ông mở cửa chiếc xe màu đen nhìn vào đuôi của chiếc Maserati, khi chiếc xe dần biến mất ở chỗ rẽ, hắn mới nói qua điện thoại, "Thẩm Sơ đã tiến vào JK..."
...
Sau khi tan việc, Giản Mạt trực tiếp trở về Nhuận Trạch viên, mới đổi xong quần áo liền nhận được điện thoại của Cố Bắc Thần, nói hắn đang ở dưới bãi đỗ xe chờ cô.
Vội vàng đi vào thang máy, bước chân gấp gáp của Giản Mạt đi đến gần chiếc xe Bentley của Cố Bắc Thần mới mua hai ngày nay...
Cố Bắc Thần nhìn vào kính xe thấy một thân ảnh đang đến càng ngày càng gần, khóe miệng dần dần nâng lên ý cười... Nụ cười như vậy, trong nháy mắt liền lan đến đáy mắt.
Cả một ngày bởi vì bận rộn giải quyết chuyện của JK cho nên có chút mệt mỏi, nhưng ngay khi nhìn thấy Giản Mạt, dường như tất cả đều trở nên nhẹ nhõm vui vẻ...
"Gấp gáp như vậy..." Cố Bắc Thần cười nhẹ, "Không thể chờ đợi để đi gặp mối tình đầu sao?"
Giản Mạt bị thanh âm chế nhạo của Cố Bắc Thần làm cho mở to hai mắt, "Đúng!" Khóe miệng cô xả ra nụ cười dối trá, "Nếu như em muốn gặp mối tình đầu, không cần ông xã dẫn đường đâu!"
"..." Cố Bắc Thần thật ra chỉ muốn đùa một chút, nhưng nghe thấy Giản Mạt phản bác lại, lập tức cảm thấy tâm tình của mình trong nháy mắt không được tốt.
Giản Mạt cảm giác được Cố Bắc Thần có gì đó không đúng, âm thầm oán giận một tiếng, liền ôm cánh tay của hắn, sau đó lấy lòng hôn ở trên mặt hắn, "Chỉ có điều... Có một người chồng vừa đẹp trai lại giàu có như thế này, mối tình đầu cũng không là cái quỷ gì hết?"
Một câu nói, lại khiến Cố Bắc Thần vui mừng, "Coi như em thông minh!"
Giản Mạt âm thầm xem thường Cố Bắc Thần, cảm thấy hắn chỉ cần một nụ hôn hằng ngày cũng có thể khiến tổng tài của Đế Hoàng làm rung chuyển kinh tế, vinh quang đó... Thật tình không tốt chút nào!
Mặc dù, đẹp trai và giàu có là sự thực!
Xe một đường chạy đến biệt thự Lệ Sơn... Sở Tử Tiêu mặc quần áo thoải mái dựa ở trên một cây khô, ánh mắt sâu xa nhìn vào chiếc xe đang chạy đến.
Gió thu run rẩy thổi qua, khiến những cành lá vàng ươm lả tả rơi quanh thân hắn, chợt cảm thấy thật tiêu điều.
Xe dừng ở chỗ đậu xe, Giản Mạt và Cố Bắc Thần cùng xuống xe.
Sở Tử Tiêu đáp một tiếng, sau đó đứng dậy tiến lên... Một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Giản Mạt.
Bởi vì góc độ cho nên Giản Mạt không nhìn thấy Sở Tử Tiêu, chỉ mở cốp xe sau đó nói: "A Thần, anh xác định chị cả thích món quà này sao?"
Bước chân của Sở Tử Tiêu lập tức ngưng lại, khóe miệng dần dần nâng lên độ cung khó chịu... Nếu như, không có chuyện của hai năm trước kia, Mạt Mạt hẳn là đã gọi mẹ hắn là mẹ chồng, chứ không phải là chị cả!
Xưng hô thật sự rất buồn cười...
"Mẹ kếu cháu đến đây đón hai người!" Sở Tử Tiêu nhìn ánh mắt thâm thúy của Cố Bắc Thần, lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng, cố ý không nhìn thấy đáy mắt cảnh cáo của hắn.
Giản Mạt bỗng nhiên ngẩn ra, quay đầu lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt của Sở Tử Tiêu...