Editor: Cố Tư Yên"Tôi không có sao chép!" Giản Mạt tức thì mở miệng, nhíu mày nhìn Đường Hạo Dương, vẻ mặt không nhượng bộ, "Tôi không biết tạp chí này đăng lúc nào, căn bản chưa từng xem qua... Câu lạc bộ thiết kế của Đế Hoàng từ đầu tới đuôi là một mình tôi độc lập hoàn thành!"
Đường Hạo Dương nghe Giản Mạt nói, tức thì trầm mặt, chỉa về phía tạp chí trong tay cô lại hỏi: "Vậy chuyện này cô giải thích thế nào?"
Giản Mạt nhìn trang bìa tạp chí, đây là một quyển tạp chí cách Lạc Thành ít nhất một nghìn cây số... Cô cũng chưa từng nghe nói qua bản tạp chí này.
Giản Mạt rất uất nghẹn cùng ủy khuất, cô có sao chép hay không cô rất rõ ràng.
Thế nhưng... Ngày ra tạp chí này đúng là tháng trước, trước lúc cô tham gia câu lạc bộ thiết kế... Mặc kệ nói tới chỗ nào, đều nói không được!
Đường Hạo Dương tức giận dùng ngón tay gõ lên bàn làm việc, vẻ mặt ủ dột nói: "Giản Mạt, cô mới cầm thư xin nhập học của UCL lên đấy, cô có biết hay không... Chuyện này nếu như bị phát hiện, ảnh hưởng không chỉ có Tường Vũ, mà còn có tiền đồ của cô nữa!" Hắn càng nói càng tức, trực tiếp đứng lên, "Chuyện sao chép này sẽ trở thành vết bẩn cả đời của cô!"
Giản Mạt hơi nhếch môi, cắn răng nói: "Tổng giám đốc, đối với việc anh hoài nghi nhân phẩm của một nhà thiết kế mà nói cũng là một loại sỉ nhục..." Cô nắm chặt quyển tạp chí, "Chuyện này tôi sẽ nghĩ biện pháp điều tra... Tôi không tin, trên thế giới này lại có người giống người như vậy, còn có thể cách nhau khoảng cách chỉ có một tháng, là có thể thiết kế ra một bản thiết kế giống nhau đến như vậy!"
Dứt lời, cô liếc nhìn Đường Hạo Dương thật sâu, lập tức cầm tạp chí xoay người ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nếu như nói Giản Mạt sao chép, Đường Hạo Dương cũng không tin... Cô là sinh viên tốt nghiệp từ ngành kiến trúc của Lạc Đại, là đàn em khóa dưới của hắn.
Hai năm tiếp xúc, hắn đối với Giản Mạt coi như hiểu biết... Có nhiều ý tưởng, nhiều va chạm, là người có năng lực trời cho.
Thế nhưng, mặc kệ nói như thế nào... Giản Mạt lần này coi như đã đụng chạm, nếu như không thể giải quyết chuyện này, nhất định sẽ không thể đứng vững trong ngành thiết kế này nữa.
Chuyện Giản Mạt "sao chép", bởi vì sợ ảnh hưởng, Đường Hạo Dương không báo cáo cho Du Tử Quân, bây giờ hắn không thể để toàn công ty biết hắn đang tức giận, mà trong lúc này hắn cũng bỏ lỡ điện thoại của Tôn Kha.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Đường Hạo Dương, Giản Mạt đã không có tâm tình ăn cơm... Chỉ đem tạp chí nhét vào trong túi, cả người không ổn một chút nào.
Hướng Vãn chờ đợi, cho rằng Giản Mạt bị mắng, liền qua an ủi, sau đó nói cô ấy sẽ mang cơm về cho cô ăn.
Giản Mạt không có khẩu vị, vốn muốn nói không ăn... Nhưng đúng lúc đó trong đầu lại hiện ra nụ cười lạnh lẽo của Cố Bắc Thần khuya ngày hôm trước, nói bộ dáng cô ăn cơm không khác gì một đứa trẻ, cuối cùng cũng gật đầu.
Thế nhưng, khi cơm mang về, Giản Mạt cũng chỉ miễn cưỡng ăn mấy miếng.
"Chị Mạt..." Hướng Vãn đột nhiên nhảy qua, "Bên Đế Hoàng nói sửa bản thảo lầm cuối rồi thứ hai giao cho họ!"
Giản Mạt gật đầu, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp, nhưng nháy mắt liền nhanh chóng giấu đi...
Một chút thời gian buổi trưa, tâm tư của Giản Mạt đều để ở trên chuyện "sao chép", ngồi ở phòng thiết kế, nửa ngày cũng không thể vẽ ra một bức đồ họa.
Trái tim Giản Mạt phiền loạn, buông bút vẽ xuống, nằm tựa vào trên ghế, cầm di động gửi tin nhắn cho Lý Tiểu Nguyệt: Nguyệt Nguyệt, tan tầm có thời gian không?
Lý Tiểu Nguyệt trả lời lại rất nhanh: Có!
Giản Mạt: Buổi tối cùng nhau ăn cơm đi?
Lý Tiểu Nguyệt trả lời, sau đó hai người hẹn ở nhà hàng Nam Hương.
Sau khi tan việc, Giản Mạt không lái xe trở về Nhuận Trạch viên, mà chạy thẳng đến nhà hàng Nam Hương...
Trên xe taxi bật kênh radio âm nhạc, vừa lúc nói đến việc Tô Quân Ly muốn đi thành phố A tham gia một buổi diễn tấu từ thiện, trùng hợp chính là... Tòa soạn tạp chí《 thiết kế Perspective 》lại ở ngay thành phố A.
"Tiểu thư, tới rồi!" Tài xế ngừng xe, thấy Giản Mạt nửa ngày không có động tĩnh liền lên tiếng nhắc nhở.
Giản Mạt bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng thanh toán tiền xe sau đó nhanh chóng xuống xe... Người này không thể nhớ, vừa nghe thấy báo cáo của Tô Quân Ly, lại gặp được anh ngay ở nhà hàng Nam Hương.
"Đi một người sao?" Tô Quân Ly ôn nhuận cười hỏi.
Giản Mạt cười, "Cùng bạn!" Nói xong, cô mím môi hỏi, "Vừa nghe báo cáo nói anh muốn đi thành phố A? Trước đây tại sao không nghe thấy anh đề cập qua?"
"Chỉ là quyết định tạm thời... một buổi hòa nhạc từ
thiện của một người bạn sẽ chơi lại khúc Anka." Tiếng nói của Tô Quân Ly ôn hòa khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.
"Ồ..." Giản Mạt đáp một tiếng, lời nói bên miệng vẫn còn nguyên, muốn nói điều gì đó, nhưng lại nuốt trở vào, "Vậy thì em đi lên trước đây...!"
Tô Quân Ly gật đầu, một đôi mắt có thể nhìn thấu trái tim của con người giống như mặt biển tĩnh lặng, từ đầu đến cuối không rời khỏi Giản Mạt...
Anh nhìn ra được, Giản Mạt có chuyện!
Hơn nữa, liên quan đến chuyện anh muốn đi thành phố A!
"Mạt Mạt..." Tô Quân Ly ở lúc Giản Mạt đang đi lên cầu thang liền gọi tên cô, "Diễn tấu lần này sẽ có mấy vị tiền bối trong giới âm nhạc, em có hứng thú cùng đi nghe một chút hay không?"
Giản Mạt nhìn Tô Quân Ly, lập tức trong mắt tràn ra một tia vui mừng, "Được ạ!"
Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì, cô nhất định phải đi đến tòa soạn tạp chí đó ở thành phố A để tìm hiểu một chút... Còn có, gặp mặt nhà thiết kế này.
Tô Quân Ly cười, gật đầu, "Ngày mai cuối tuần, bảy giờ sẽ lên máy bay được không?"
"Được, vậy chúng ta gặp nhau ở sân bay... Sau khi tan việc em sẽ trực tiếp đến đó." Giản Mạt trả lời, có chút cảm kích nhìn về phía Tô Quân Ly... Không biết vì sao, dường như mỗi lần cô gặp chuyện khó khăn, anh đều ngoài ý muốn ở bên cạnh cô?
"Nghĩ gì thế? Mình vẫy tay trước mặt cậu muốn gãy đến nơi rồi mà cậu cũng không nhìn thấy là sao?" Lý Tiểu Nguyệt thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Giản Mạt, không khỏi nhíu mày hỏi.
Giản Mạt ngồi ở phía đối diện Tiểu Nguyệt, mới nói ra chuyện xảy ra ngày hôm nay, "Theo như quan điểm của mình, mình cảm thấy thiết kế của mình hình như bị sao chép..."
Lý Tiểu Nguyệt là luật sư, khi cô nghe Giản Mạt nói xong liền nhìn nội dung của cuốn tạp chí, nhíu mày thật sâu, "Nhất định là cậu rất sốc!" Cô nhíu mày nhìn, "Chồng cậu nói như thế nào?"
Dù sao cũng là câu lạc bộ thiết kế của Đế Hoàng, cuối cùng không chỉ ảnh hưởng đến Giản Mạt, mà Đế Hoàng cũng sẽ bị...
"Anh ấy đi thành phố Đông Hải rồi..." Giản Mạt hậm hực hờn dỗi ngượng ngùng nói, "Mình định ngày mai sẽ đi thành phố A!"
"Mình đi cùng cậu." Lý Tiểu Nguyệt lập tức nói.
Giản Mạt lắc đầu, "Gần đây cậu vẫn còn mấy vụ án... Lần này mình đi cũng chỉ muốn nhìn xem tòa soạn tạp chí bên kia có lầm lẫn chỗ nào không. Nếu như không có, Nguyệt Nguyệt, vấn đề lần này thực sự rất nghiêm trọng!"
Lý Tiểu Nguyệt nhíu mày nhìn tạp chí, "Tổng giám đốc của cậu tại sao lại có cuốn tạp chí này?" Cô đột nhiên nghi vấn, "Là một tháng trước..."
Giản Mạt sững sờ, có chút tỉnh ngộ lắc đầu, "Lúc ấy mình cũng rất phiền muộn và tức giận, cho nên không hỏi!" Nói xong, cô dường như nhìn thấy một tia hi vọng, "Ngày mai đi làm mình đi hỏi xem sao."
Lý Tiểu Nguyệt gật đầu, đem tạp chí trả lại cho Giản Mạt... Thứ này hiện tại chưa có người nào biết ngoại trừ ba người bọn họ, đương nhiên vẫn nên cẩn thận.
Bằng không, nếu rơi vào ngòi bút của truyền thông, coi như là giả cũng có thể nói thành thực.
Sau đó cho dù tìm được chân tướng, Giản Mạt cũng sẽ bị tàn phế...
"Hiện tại tốt nhất là ổn định lại tâm tình, sau đó tìm cách để giải quyết được sự việc, bằng không cả người đều sẽ rất buồn phiền!" Lý Tiểu Nguyệt nhướn mày, có chút lo lắng.
Nói Giản Mạt sao chép, đánh chết cô cũng không tin!
Giản Mạt cúi vai, "Hi vọng là vậy..." Tiếng nói của cô trầm xuống, "Không biết vì sao, lúc này trong lòng mình đặc biệt bất an!"