Edit: Airy Nguyen“Ý cậu là…” Ánh mắt Cố Bắc Thần trở nên thâm sâu nhìn Tiêu Cảnh, “... Giản Mạt sao chép?”
Tiêu Cảnh bị Cố Bắc Thần nói đúng ý nghĩ, trong lòng bỗng run rẩy, im lặng không nói gì.
“Không thể nào!” Cố Bắc Thần lập tức phủ nhận, “Thiết kế của Giản Mạt tuyệt đối không phải là sao chép của người khác…” Anh bình tĩnh nói, không dựa vào tình cảm cá nhân mà đánh giá, đơn giản là tin tưởng cô, không vì lý do gì cả!
Đây là niềm tin đối với một người nhà thiết kế cao ngạo đầy tự trọng!
Thiết kế của Giản Mạt luôn mang hơi hướng tuỳ hứng, dù có theo khuôn mẫu hay không thì phong cách của cô cũng rất đặc biệt… Nói một cách không khoa trương, thì cô là viên ngọc thô trong giới kiến trúc, chỉ cần được mài dũa sẽ toả sáng.
“Thế nhưng…” Tiêu Cảnh cũng không tin Giản Mạt là người đi sao chép tác phẩm của người khác. Biết cô được hai năm, Tiêu Cảnh cảm thấy Giản Mạt dù là người “yêu tiền”, nhưng là người sống có nguyên tắc… Một người sống nguyên tắc như vậy, sao có thể là người đi sao chép?
“Bản tạp chí thiết kế kia ở đâu?” Cố Bắc Thần hỏi.
Tiêu Cảnh mở bưu kiện ra, lấy hình ảnh chụp được trong điện thoại được cho Cố Bắc Thần… Nhìn bản thiết kế, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Bắc Thần cũng dần lộ ra vẻ lo lắng, môi anh mân thành một đường thẳng…
Anh trầm ngâm một lúc lâu, đưa điện thoại di động lại cho Tiêu Cảnh, lấy điện thoại của mình nhắn tin cho Long Kiêu, rồi ra lệnh: “Lái xe.”
“Vâng!” Tiêu Cảnh nhận lệnh rồi lái ra rời khỏi.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên đường, nghĩ đến buổi tối trước đó bộ dáng của Giản Mạt cố gắng kiên cường ẩn nhẫn, trong lòng anh cảm thấy rất áy náy… Thế nhưng, càng nghĩ thì anh càng giận.
Có phải anh không đáng để cô tin tưởng? Có phải cô cho rằng, nếu anh biết… liền sẽ nghĩ cô như vậy?
Cố Bắc Thần đột nhiên đau lòng, cau mày nhớ đến chiều hôm qua lúc cô uỷ khuất hỏi anh có thể thay đổi bản thiết kế hay không.
Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Chuyện như vậy, thường chỉ có hai khả năng… hoặc là Giản Mạt thật sự sao chép, hoặc là có người đã ra tay ám hại.
Khả năng Giản Mạt sao chép là không thể có, cô là một người kiêu ngạo, sẽ không hạ thấp bản thân làm như vậy… Như vậy, chỉ còn một khả năng!
Ánh mắt Cố Bắc Thần híp lại trong nháy mắt, thoáng qua sự hoảng sợ… Nhưng xoay người lại liền khôi phục vẻ yên ổn. Thu tầm mắt lại, Cố Bắc Thần lấy di động trầm ngâm một lúc lâu, nhắn một tin nhắn cho Giản Mạt.
G tiên sinh: Thời hạn một ngày giờ chỉ còn nửa ngày, nếu có thể khiến anh thấy được tác phẩm kinh diễm của em, anh nhất định sẽ tặng em một món quà!
Giản Mạt nhìn tin nhắn, khoé miệng cô bất giác cười ngọt ngào…
Dù cho cô phải chịu sự đau khổ trầm luân mãi không dứt, chỉ cần những khoảnh khắc này là được, dù sau này phải ly hôn, thì đây vẫn là những hồi ức đáng giá.
Giản Mạt: Vậy anh hãy chuẩn bị món quà thật tốt đi!
Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn trả lời của Giản Mạt, cuối tin nhắn còn hình mặt cười, môi anh không kiềm chế được nở nụ cười… Cứ như vậy cười, ý cười lan đến đáy mắt. Từ lúc anh biết Giản Mạt, trừ những lúc trước mặt anh đều thể hiện miệng lưỡi trơn tru ngọt ngào, vẻ mặt vô tâm vô phế lấy lòng… Thì đối với công việc, cô luôn luôn nghiêm túc.
Mở lại hình ảnh tin nhắn Giản Mạt nhắn vào buổi sáng, nhìn hình ảnh cô xinh đẹp, Cố Bắc Thần cảm thấy… cuộc sống như vậy, kỳ thực rất tốt. Cuộc sống cứ bình thản trôi, thỉnh thoảng có chút niềm vui nhỏ, những cãi nhau vụn vặt… Sau cùng vẫn là rót mật vào trái tim ấm áp.
Tắt điện thoại bỏ vào túi, Cố Bắc Thần nghiêng đầu nhìn cửa sổ…
Giản Mạt, anh chờ em, chờ em kiên cường bước vào Đế Hoàng, anh ở nơi đó chờ em!
Tới gần trưa, ánh nắng cực nóng chiếu vào gương mặt Giản Mạt… Nhìn bản hoạ đã được phác thảo, Giản Mạt nhẹ cười…
Nếu như nói thiết kế trước đây mang màu sắc phản nghịch trắng đen, thì thiết kế lần này làm cho người ta có cảm giác bức phá linh
hồn cùng sự hưng phấn.
Ánh mắt cô bắt đầu cay cay mệt mỏi, cô tính toán nghỉ ngơi một chút, rồi buổi chiều sẽ làm thành bản vẽ 3D. Nhìn lại thời gian, chỉ còn ba phút nữa là mười hai giờ trưa… Giản Mạt đột nhiên có chút chờ mong nhìn cửa.
“Leng keng!”
Mười hai giờ một phút, tiếng chuông cửa vang lên, Giản Mạt lập tức sáng mắt đi mở cửa, đồng thời lại nhìn điện thoại di động.
Mở cửa ra, quả nhiên là người giao thức ăn.
“Xin chào, tôi tới giao món ăn” nhân viên giao cơm nhanh nói, “Tổng cộng hai mươi ba đồng.”
Giản Mạt trực tiếp lấy tiền trả cho người đưa cơm, “Không cần thối, cảm ơn!”
Cô cầm hộp đồ ăn quay vào, không chờ tin nhắn của Cố Bắc Thần… Cô mở hộp đồ ăn ra thì bỗng nhiên ngẩn ngơ. Giản Mạt vỗ mắt, nhìn lại một chút… hộp đồ ăn này giống y như phần ăn nhanh mà lúc trước cô từng giao đến cho Cố Bắc Thần!
Giản Mạt vui vẻ lấy điện thoại di động ra, chụp lại hình món ăn và gửi qua cho Cố Bắc Thần…
Cố Bắc Thần đang thương lượng công việc với Mạc Thiếu Sâm, phần ăn bên cạnh hai người cơ bản bận rộn không có thời gian đụng đến.
Lúc nhận được tin nhắn, Cố Bắc dừng lại mở xem… nhìn được hình ảnh Giản Mạt gửi, cũng nhìn được ánh mắt cô cười cong lại như hình trăng non, tràn đầy tiếu ý… Chỉ là, không khó để thấy sự mệt mỏi của cô vì đã thức cả đêm.
Mạt nhi: Cảm ơn chồng về bữa cơm trưa, chồng cũng nhớ ăn cơm nhé!
Cố Bắc Thần cười cười.
Mạc Thiếu Sâm nhìn thấy bộ dáng Cố Bắc Thần như vậy, mâu quang thâm sâu nhìn anh… nhưng cũng không hỏi gì, chỉ tiếp tục bàn công việc ở thành phố Đông Hải và việc thâu tóm JK.
Gần hết một ngày, Giản Mạt càng bận rộn cố gắng hoàn thành công việc… lại sắp đến giờ cơm, đồ hoạ 3D đã hoàn thành được phân nửa.
Tự cho mình một chút thời gian nghỉ ngơ, Giản Mạt đứng dậy bước ra ban công làm động tác giãn gân cốt… chờ đợi bữa tối.
Bữa tối là sáu giờ rưỡi, lại “đúng hẹn tới”, lần này là món ăn ba mươi ba đồng.
Giản Mạt có chút nghi ngờ, sáng sớm là mười ba, trưa là hai mươi ba, buổi tối là ba mươi ba… Có ngụ ý gì sao?
Lại chụp hình bữa tối gửi cho Cố Bắc Thần, Giản Mạt nghi hoặc hỏi.
Cố Bắc Thần nhìn ánh mắt Giản Mạt lộ ra mệt mỏi, tròng mắt cô xuất hiện vài sợi tơ máu do thiếu ngủ, tâm tình anh trầm lại than nhẹ một tiếng… Ngón tay nhanh chóng di chuyển trên màn hình, trả lời tin nhắn của cô.
G tiên sinh: Trong cuộc sống, khi con người ta trưởng thành, thì ngày càng phải đối mặt với nhiều vấn đề… Vấn đề nan giải cũng ngày càng nhiều. Nếu như em có thể đảm đương giải quyết, vượt qua mọi khó khăn, cũng đến lúc ánh nắng bình minh cũng nghênh đón em!
Giản Mạt nhìn tin nhắn, cô cảm thấy sống mũi mình cay cay…
“Em sẽ không làm anh thất vọng đâu…” Giản Mạt nhìn tin nhắn, cô tự nói với bản thân, giọng cô bắt đầu nghẹn lại, “Em có thể không phải là nhà thiết kế giỏi nhất, thế nhưng, em vẫn có điểm đặc biệt của riêng em!”
Nói xong lời cuối cùng, Giản Mạt cười… cười đến quyết rũ động lòng người, nụ cười tràn đầy tự tin!