Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em

Chương 199: Giờ khắc này, xin anh ôm em thật chặt!


trước sau

Edit: Cố  Tư  Yên

“Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh, nhé?” Tới trước cửa Nhuận Trạch viên, Tô Quân Ly nói.

Giản Mạt gật đầu, cũng không nói cảm ơn, mà chỉ nhìn Tô Quân Ly đầy cảm kích, sau đó cầm hộp giữ ấm rồi xuống xe...

Yêu ớt ấn mật mã mở cửa, đèn bên trong liền sáng lên... Giản Mạt nhíu mày, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Còn chưa đi vào cửa, liền thấy Cố Bắc Thần mặc đồ ở nhà đứng ở trước mặt, trong một khoảng khắc, Giản Mạt có vẻ hoảng hốt, cảm thấy người trước mắt giống như ảo ảnh...

Giản Mạt cười, cười tái nhợt mà cay đắng, nhìn Cố Bắc Thần nói: “Em hình như... Lại xuất hiện ảo giác thì phải?”

Cố Bắc Thần vừa nghe xong, lập tức liền đen mặt...

Giản Mạt vào cửa, đem hộp giữ ấm trong tay và túi xách để sang một bên, ngay khi Cố Bắc Thần chuẩn bị muốn “phê bình” cô một trận, thì cô bỗng nhiên ôm lấy hông của hắn...

Lời nói của Cố Bắc Thần vừa mới tới miệng trong nháy mắt bị ngăn lại, một câu cũng chưa nói ra được...

Theo bản năng, hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Giản Mạt, “Làm sao vậy?”

Giản Mạt không nói gì, vòng tay đang ôm lấy thắt lưng Cố Bắc Thần càng buộc chặt, hai má dán tại lồng ngực của hắn, nghe tiếng tim đập hữu lực và có quy luật của hắn, “Ông xã, giờ khắc này... Anh đừng nói gì hết, cứ ôm thật chặt em như vậy, được không?”

Thái độ ỷ lại như vậy của Giản Mạt, hắn chưa bao giờ nhìn thấy, trước đây chỉ có lấy lòng, tuyệt đối sẽ không có chuyện yếu ớt như vậy...

Cố Bắc Thần cảm thấy Giản Mạt không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đem cô ôm thật chặt.

Hai người cũng không biết ôm như vậy bao lâu, lâu đến mức Giản Mạt cảm thấy đau đớn không nhịn được nữa, đột nhiên buông Cố Bắc Thần ra, sau đó nắm lấy mảnh áo trước ngực hắn, kiễng đầu ngón chân lên, hôn lên môi hắn...

Hai người đã chừng mấy ngày không gặp mặt nhau, Cố Bắc Thần bận chuyện thu mua JK, trong lúc đó còn đến Mỹ xử lý một số vấn đề.

Trên cơ bản, mấy ngày không nhìn thấy nhau như vậy, lúc bình thường sẽ không cảm thấy gì.

Thế nhưng tại giây phút này, hai người có tình cảm với nhau, lại xa nhau lâu như vậy nhất định cả hai đều rất nhớ đối phương...

Hôn môi, vừa bá đạo kéo dài mà sâu sắc.

Tình yêu, là ẩn nhẫn không thể khống chế...

Tuy nhiên, đến cuối cùng khi hai người đều động tình, Giản Mạt lại không để Cố Bắc Thần tiếp tục.

Tối hôm qua lúc cô tỉnh lại, bác sĩ Hà vừa lúc đến kiểm tra phòng, cũng qua nói cho cô biết phụ nữ có thai cần phải chú ý một chút...

Mặc dù biết cảm xúc hiện tại của cô tất nhiên sẽ không khát vọng đối với chuyện phòng the, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô, bởi vì thân thể cô rất yêu, đứa nhỏ cũng không ổn, trong thời kỳ đầu mang thai tốt nhất không nên ở cùng một chỗ.

Giản Mạt không dám vượt xa thêm... Đứa bé này chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho cô, vì thế cô rất quý trọng!

Cố Bắc Thần có vẻ bất mãn, tuy nhiên cũng may vẫn còn hương thơm mềm mại của Giản Mạt trong ngực, cộng thêm trong lòng cũng có chút “tính toán” muốn thực hiện, cũng chỉ có thể xin lỗi tiểu huynh đệ.

“Làm sao vậy, hửm?” Cố Bắc Thần biết Giản Mạt hôm nay không ổn, mở miệng hỏi, “Có phải gặp chuyện gì rồi không?”

Giản Mạt không nghiêm túc hiểu lời nói của Cố Bắc Thần, chỉ là thuận miệng nói: “Không có... Chính là nhớ chồng thôi.”

Cố Bắc Thần biết Giản Mạt là thuận miệng nói, có chút tức giận, nhưng vừa nghĩ Giản Mạt trong ngày thường cũng cứ như vậy, nến không dập tắt tức giận mà nói: “Tối hôm qua anh gửi tin nhắn cho em đã xem chưa?”

Giản Mạt vừa nghe xong, khẽ nhíu mày... Di động bị phòng thiết kế và người của công ty gọi điện thoại đến quan tâm, cô không bắt, mặt trên có tin nhắn hay không, cô căn bản không nhìn.

Cố Bắc Thần thấy Giản Mạt không nói lời nào, cho rằng trong lòng cô thấy tin nhắn kia không thoải mái, nói thẳng: “Giản Mạt, anh có lời muốn nói với em...”

“Ừ!” Giản Mạt nhẹ đáp một tiếng.

Cố Bắc Thần đem Giản Mạt ôm chặt một chút, nghĩ đến ngày mai để Tiêu Cảnh chuẩn bị tất cả, Cố Bắc Thần lúc này cũng có chút mong đợi...

Để trái tim Mạt nhi thoáng cái rơi xuống đáy cốc, sau đó phát hiện tất cả đều là giả, cuối cùng có thể hạnh phúc yêu hắn hay không?

Trầm mặc một lúc lâu, Cố Bắc Thần mới chậm rãi nói: “Quên đi, ngày mai lại nói!”

“Ừ!” Giản Mạt trả lời, sau đó yên tĩnh nằm bò ở trong lòng Cố Bắc Thần, đóng lại đôi mắt chua chát.

Tất cả đều nên kết thúc... Cô không cần lưu lại bất kỳ cái gì, chỉ cần có bảo bối trong bụng làm bạn, là được!

Giản Mạt ngủ rất nhanh, mấy ngày bởi vì bệnh tình của Tô Mặc, cho nên nhiều lần không ngủ được, đêm nay, thần kinh lại căng thẳng... Lúc này ở trên khuỷu tay quen thuộc, cô rất nhanh tháo tất cả
mọi chuyện xuống, chìm sâu vào giấc ngủ.

Cố Bắc Thần đợi sau khi Giản Mạt một lúc lâu mới lấy điện thoại di động qua, gửi cho Tiêu Cảnh một tin nhắn: Khi nào bắt đầu bố trí?

Tiêu Cảnh đang ngồi cùng vài người của Long Kiêu, khi nhận được tin nhắn của Cố Bắc Thần, hắn rất bất mãn trả lời lại: Thần thiếu, máy móc hoạt động một thời gian dài cũng cần phải nghỉ ngơi! Buổi tối ngày mai anh mới cầu hôn, tôi bảo đảm sẽ bố trí cho anh thật tốt, ok?

Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn của Tiêu Cảnh, nhíu mày: Nếu có sai sót, trừ hết tiền thưởng cả năm của cậu!

Tiêu Cảnh: Thần thiếu, anh chỉ cần chuẩn bị đồ trang sức là được... Tôi đang làm việc, ngài yên tâm!

Cố Bắc Thần vừa nhìn xong tin nhắn, Tiêu Cảnh lại gửi thêm một tin nữa: Có điều, nếu lần này làm tốt, Thần thiếu có thể khen thưởng cho tôi thêm 50% vào tiền thưởng cuối năm hay không? Nhìn đi, chúng ta cũng không có lòng tham phải không? Chỉ cần đừng trừ tiền thưởng...

Cố Bắc Thần nhìn tin nhắn, không khỏi có chút dở khóc dở cười... Một trợ lý đặc biệt làm việc đã 8 năm, vẫn căng thẳng so đo giữa năm trăm vạn và hơn một nghìn đô la tiền thưởng?

Tiêu Cảnh thấy Cố Bắc Thần không để ý đến hắn, tâm tình ủ dột oán thầm một tiếng: Hừ, hi vọng đêm mai Giản tiểu thư sẽ không đáp ứng lời cầu hôn của anhi...

Hắn nghĩ như vậy, thế nhưng, cũng không phải thực sự hi vọng như vậy...

Thế nhưng, khi có một số việc kết hợp lại đúng dịp, thì bạn không thể không cảm thán, thế sự vô thường...

Đêm đến, cho dù thời gian có kéo dài thêm cũng phải đi qua.

Khi ngày mới đến, nó làm nổi bật lên những hy vọng mới.

Một tiếng “ưm” ngâm khẽ tràn ra cổ họng Giản Mạt, cô nỗ lực mở mắt...

Bên cạnh đã không còn thân ảnh của Cố Bắc Thần, Giản Mạt có chút thất vọng, cô vén chăn lên, xuống giường đi rửa mặt...

Đã chừng mấy ngày không đến công ty, ở trong bệnh viện có một bản thiết kế, cô không để cho Hướng Vãn đến lấy, cho nên đã kéo thêm một ngày, hôm nay phải đưa trở về.

Nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, Giản Mạt trang điểm một chút... Ngay khi cô đang tô son bóng, nghĩ đến lời nói tối hôm qua của Cố Bắc Thần.

Tất cả đều nên kết thúc...

Mẹ rời đi, sau đó ly hôn... Hôm nay có lẽ cô nên trực tiếp nói chuyện với Du tổng, xin đi Anh quốc sớm hơn một chút?

Thay đổi quần áo ra phòng ngủ, khi thấy Cố Bắc Thần còn đang ở nhà, Giản Mạt có chút bất ngờ, “Anh chưa đi sao?”

Cố Bắc Thần nhìn thấy thần sắc của Giản Mạt đã khá hơn, nhưng vẫn nhíu mày, “Tuyết bên ngoài rơi xuống rất lạnh, tại sao không mặc ấm một chút?”

“Công ty gần đây, đi năm phút đồng hồ là đến rồi...” Giản Mạt ngụy trang rất tốt, khiến người khác không nhìn ra được gì, “Em chỉ muốn thể hiện phong độ thôi!”

“Bị bệnh cảm lạnh đừng hy vọng anh...” Cố Bắc Thần vừa muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên dừng lại.

Giản Mạt nhìn Cố Bắc Thần, tầm mắt lại nhìn tờ giấy đang đặt ở trên bàn trà, trái tim không khống chế được rơi xuống đáy cốc, khóe miệng cong lên nụ cười, nhíu mày hỏi: “Tối hôm qua, chuyện mà anh muốn nói là chuyện này sao? Nếu không nói, đoán rằng hôm nay em sẽ rất bận...”

Ngụ ý muốn nói, lúc này không nói, hôm nay sẽ không có cơ hội.

Cố Bắc Thần hơi nhíu mày, “Nói rất hay, giống như em so với tổng tài của một tập đoàn đều bận như nhau...” Nói xong, hắn ra hiệu cho Giản Mạt qua đây.

Tối nay sẽ cầu hôn, sáng sớm hôm nay vẫn phải kết thúc mối quan hệ này trước.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện