Giản Mạt không bị khống chế, khoé miệng cô đột nhiên co quắp, trong lòng đã xác định, Cố Bắc Thần là biết người cùng Sở Tử Tiêu ôm hôn là cô.
Chỉ là cô không biết, Cố Bắc Thần có biết nam nhân kia là cháu trai ngoại của hắn....
Trong lòng giống như nước sôi đổ vào, nghĩ đại thể có lẽ hắn không biết....nếu không, biết được lão bà của mình ở nơi công cộng cùng cháu ngoại trai ôm hôn, đều sẽ cảm thấy tiêu đề chính này sẽ cực kỳ chấn động.
“Thật bá đạo......” Giản Mạt cụp mắt, âm thanh lầm bầm, dáng vẻ sau khi chìm vào hoan ái vô cùng đáng yêu, xinh đẹp, “Chỉ cho phép châu quan phóng hoả, bách tính không được đốt đèn!”
Ánh mắt Cố Bắc Thần càng thêm sâu, Giản Mạt nói cái gì hắn nghe không rõ lắm, cũng không cần nghĩ cũng biết nàng nói cái gì.
“Giản Mạt, anh không cùng nữ nhân khác hôn môi như vậy....” Cố Bắc Thần bày tỏ lời này sau đó rõ ràng có vài phần bất dắc dĩ.
“Hả?” Giản Mạt bởi vì đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, không có nghe thấy tiếng. Cô ngước mắt, tầm mắt vô tội mà sáng sủa nhìn Cố Bắc Thần, đợi hắn nói lại một lần nữa.
Thế nhưng, Cố Bắc Thần căn bản không còn để ý đến cô, chỉ là xoay người xuống giường, sau đó rất hào phóng cho cô nhìn thấy bóng lưng trần trụi của hắn, nghênh ngang đi vào phòng tắm.
Ôi, mặc dù là vợ chồng già rồi.... thế nhưng, nhìn thấy vóc người hoàn mỹ như vậy, cô vẫn rất e thẹn đấy!
Chỉ là, kích tình qua đi như vậy, Giản Mạt bi kịch phát hiện, trước đó liền không phát hiện mắt cá chân bị trật đã trở nên đau đớn......Có thể làm thế nào đây? Cô lại là người quật cường khiến người khác cảm thấy buồn cười.
Nửa đêm, Giản Mạt có chút khát. Vốn dĩ nghĩ rằng nhịn một lát đến sáng sẽ quên, nhưng cuối cùng cũng không biết vì sao, cổ họng khát khô, chỉ có thể đi xuống uống một chút nước.
Giản Mạt cố gắng để động tác của mình thật nhẹ, cũng không dám mở đèn.......
Xuống đất một lúc, chân “Ti” một tiếng hút vào truyền tới, mắt cá chân đau nhói làm cho Giản Mạt nhất thời bị chuột rút.... Sau đó cả người hoa lệ ngã xuống...
Chỉ là, sau khi ngã xuống, xuất phát từ bản năng liền muốn chống đỡ trên tủ đầu giường, không biết rằng lại kéo đến bóng đèn điện ở trên, bóng đèn bởi vì theo quán tính của cô cũng ngã xuống, trực tiếp đập xuống......
“A” một tiếng, Giản Mạt đau đến ứa nước mắt, phía sau vừa vặn lại bị đèn điện đập vào, lập tức khiến cô đau đến nhe răng nhếch miệng, nhíu cả khuôn mặt.
Cơ hồ sau khi âm thanh đó vang lên, Cố Bắc Thần liền tỉnh, hắn xoay người bất đèn, liền nhìn thấy bên kia Giản Mạt bị đập ở một bên, đèn điện ở một bên.
Sắc mặt có chút đen, Cố Bắc Thần xoay người đi xuống giường, sải bước đi đến trước mặt Giản Mạt, ngồi xổm xuống, cái gì cũng không nói, môi mỏng mím lại, đầu tiên là kiểm tra một hồi sau lưng cô..Thấy một mảng đỏ ửng!”Giản Mạt, em là đứa trẻ hay sao? Bước đi lại có thể bị ngã sấp xuống như vậy?” Cố Bắc Thần có hơi thở gấp, một phen đem Giản Mạt bế lên, khẩu khí không tốt lắm.
Giản Mạt cũng uỷ khuất, vốn dĩ là một người rất kiên cường, nhưng khi bị Cố Bắc Thần lớn tiếng mắng, đầu mũi lập tức có chút chua.
“Tại sao lại không mở đèn?” Cố Bắc Thần mặt trở nên lạnh.
Giản Mạt rầu rĩ nói: “Em sợ quấy nhiễu anh đi ngủ....”
Cố Bắc Thần ngước mắt, tầm mắt chống lại ánh mắt uỷ khuất của Giản Mạt....Có một khắc, trong lòng hắn phảng phất một chút cảm xúc, chỉ là nhanh chóng qua đi khiến hắn không thể nắm bắt được.
“Em không có đứng vũng... không cẩn thận.” Giản Mạt cụp mắt xuống, trong lòng càng thêm oan ức.
“Đứng không vứng?” Cố Bắc Thần cười lạnh khinh bỉ, “Đây còn không phải là đứa trẻ hay sao?”
Giản Mạt thở gấp, ngẩng đầu liền hung hăng nhìn về phía Cố Bắc Thần, thanh âm hơi lớn lên án nói: “Lúc ấy anh kéo em xuống xe, em đau chân.....”
Cố Bắc Thần lập tức cau lại đôi lông mày kiếm, bởi vì không cần Giản Mạt lên tiếng, dưới tầm mắt của hắn, cũng đã thấy được cổ chân của Giản Mạt sưng đỏ.
Lúc này cô bị đau nhưng vẫn trẻ con nhẫn nhịn, lúc nãy bị ngã, sợ rằng đã nghiêm trọng hơn rồi.
“Đau chân cũng không biết nói?” Cố Bắc Thần cũng tức giận, “Giản Mạt, em đang giở tính khí trẻ con với anh sao?”
Giản Mạt yên lặng không phát ra tiếng, đột nhiên trong lòng là một mảng buồn bã.....Mặc kệ hơn một năm này cô cố gắng giả tạo, làm bộ chính mình sẽ không đau, sẽ không bi thương, có thể đến đâu thì đến đấy, nhưng kết quả thì sao?
Đều là giả! Đều là chính mình lừa chính mình.
Từ khi biết Sở Tử Tiêu về nước, cô đã không có biện pháp khống chế được chính mình, thậm chí sức chống cự của bản thân cũng giảm xuống.
Ngày hôm nay lại bất ngờ đụng tới Sở Tử Tiêu ở Thiên Đường Dạ, không hề có bất kỳ phòng bị nào, liền như vậy đụng phải..... Hắn nói một lần nữa bắt đầu lại, thế nhưng, bây giờ cô lại là tiểu mợ của hắn, thế nào có thể cùng hắn bắt đầu lại từ đầu?
Nghĩ đến đây, Giản Mạt cũng nhịn không được nữa, trực tiếp bỏ mặc vành mắt của chính mình đang đỏ lên, đáy mắt mờ mịt một mảnh hơi nước.
Cố Bắc
Thần lặng yên không phát ra tiếng, chỉ là khoé miệng mím lại, đôi mắt giống như Hắc Diệu Thạch đen ngòm thâm thuý không thấy đáy.
“Rất đau?” Phải qua một lát, Cố Bắc Thần mới nhẹ nhàng lên tiếng.
Giản Mạt cứ như vậy hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, cũng không phát ra tiếng nào....Là bởi vì mạch suy nghĩ trong đầu có chút máy móc?
Cố Bắc Thần khẽ thở dài, liền ngồi xổm xuống, cầm lấy chân Giản Mạt đặt lên trên đùi, liền bắt đầu đối với cô dịu dàng hơn, “Lần này anh không có chú ý.....” Thanh âm của hắn rất nhạt, để người nghe không nắm bắt được cảm xúc.
Bởi vì được Cố Bắc Thần xoa bóp chân, Giản Mạt cớ chút không quen muốn lấy ra....Chỉ là vừa mới động, đã bị hắn nhấn trở lại. Sau đó liền nghe thấy hắn lên tiếng nói xin lỗi, nhất thời làm cho cô hoảng sợ.....
Cố Bắc Thần là đang xin lỗi cô?!
Cũng không trách Giản Mạt lại giật mình, Cố Bắc Thần là ai chứ? Đây chính là người lãnh đạo Lạc Thành tiếng tăm lừng lẫy a...
Cố gia trăm năm đều là nhà làm quan, đến Cố Bắc Thần cũng làm lớn, bởi chỉ có hắn là con trai, mà cha hắn lại chết sớm....Từ nhỏ hắn đã rất thông minh, tầm nhìn hơn người, hội tụ đầy đủ quầng sáng?
Một người như vậy, đừng nói không có lỗi, coi như có lỗi rồi....Hắn cũng chỉ biến chuyện kia trở thành một sai lầm, tuyệt đối sẽ không xin lỗi.
Giản Mạt trầm mặc, cũng không rút chân về, tuỳ ý để Cố Bắc Thần xoa bóp.... Nói thật sự, không có nhiều thoải mái, vẫn rất đau. (Nam Cung Tử Uyển: Ảnh có bao giờ bóp chân cho người ta đâu mà bảo?)
Nhưng người ta là Thần thiếu người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp như cô, lại còn bóp chân cho cô, cô cũng không thể không phân biệt tốt xấu mà ghét bỏ đi?
Vậy cũng được, cứ để hắn “vò” được rồi... =.=
Chỉ là, đến ngày hôm sau, Giản Mạt bi quan phát hiện..... Không chỉ không có tiêu sưng, thậm chí càng sưng.
Giản Mạt cùng Cố Bắc Thần đều nhìn vào cái chân sưng giống như bánh bao, một sắc mặt liền co giật, một sắc mặt liền chìm trong u ám...... Tóm lại, không hề tốt chút nào.
“Thay quần áo.” Cố Bắc Thần lạnh mặt liền đem Giản Mạt ôm lên tiến vào phòng thay đồ, thuận thế cầm áo cùng chân váy cho cô thay.
Giản Mạt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Cố Bắc Thần không hề có tia lo lắng, trong lòng thầm bất mãn.... Là hắn đem chân cô làm sưng lên như vậy, thế nào cảm xúc lại trái ngược?
Tuy rằng trong lòng có bất mãn nhưng cô không nói ra, chỉ yên lặng đi thay váy......
Cố Bắc Thần cầm chiếc áo lót mỏng manh sau đó tròng lên người cô, trực tiếp ôm nàng liền đi xuống dưới lầu, sau đó đem cô đỡ lên trên chiếc Spyker...
“Anh làm gì vậy?” Giản Mạt sửng sốt.
“Đi bệnh viện!” Cố Bắc Thần lạnh lùng trả lời.
Giản Mạt nét mặt liền co quắp, “Chỉ là sưng lên, vào trong bôi một ít dầu hoa hồng là ổn rồi.....Em còn phải đi làm nữa.”
“Hôm nay là cuối tuần!” Cố Bắc Thần lên xe, ra hiệu cho Giản Mạt thắt dây an toàn.
“Nhưng hôm nay em còn một bản thiết kế phải hoàn thành...”
“Vậy thì xin nghỉ đi!”
“Sái chân liền nghỉ?” Giản Mạt xấu hổ.
Có phải hay không nói chuyện này? Cô có lái xe đâu!
“Chính mình nghỉ còn cần phải xin phép, anh cho em nghỉ?” Cố Bắc Thần là muốn tự quyết định, không ai có thể chất vấn, hiển nhiên, nếu làm trái sẽ làm hắn mất hứng.
Giản Mạt bất đắc dĩ, chỉ có thể nhấn điện thoại gọi cho người sửa bản thảo.......Ai biết cô còn chưa có lên tiếng, đối phương liền nói vừa vặn cũng chuẩn bị muốn gọi điện thoại cho cô, con cô ta bị ngã bệnh, hôm nay không thể đi được, hẹn cô thứ hai cùng sửa bản thảo.
Giản Mạt ngắt máy, ánh mắt nhẹ động nhìn Cố Bắc Thần, “Đi thôi....”
Cố Bắc Thần khởi động xe, mà bây giờ Giản Mạt không có nghĩ đến, bất qua chân lại vặn vẹo hai lần bị thương, làm cho cục diện trở nên khó chịu.