Editor: Cố Tư Khuynh
Cố Bắc Thần không trả lời, chỉ nhìn từng tờ từng tờ tư liệu điều tra của Sở Tử Tiêu...
Mặc dù tài liệu không chi tiết, nhưng không khó để có thể nhìn ra tất cả mũi dùi đều nhắm thẳng vào tập đoàn Đế Hoàng... Mà theo nhưng khoảng thời gian đó, chính là khoảng thời gian trong cuộc chiến giữa Cố Bắc Thần cùng với bác hai trước khi hắn lên nắm quyền tập đoàn, mà dự án Ngự Cảnh Hồ chính là nạn nhân "đứng mũi chịu sào".
Ngón tay thon dài dửng dưng lật trang giấy, gương mặt lạnh lùng như tượng không để lộ ra chút biểu cảm nào, đôi mắt cụp xuống che giấy đi đôi ưng môi sâu như biển, ngoài mặt thì bình tĩnh như không có chuyện gì, nhưng kì thực ra lòng đã nổi lên từng đợt sống ngầm mãnh liệt.
Sở Tử Tiêu kiên nhẫn nhìn Cố Bắc Thần, dường như đang chờ hắn đọc xong tư liệu, cũng dường như đang chờ hắn trả lời câu hỏi của mình.
Cố Bắc Thần nhìn từ đầu đến cuối, cuối cùng đem tập tài liệu đóng lại, tùy ý ném trên bàn trà...
Hai chân thon dài dửng dưng gác lên nhau, cơ thể chậm rãi tựa lên ghế sô pha, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng bình tĩnh.
Lấy ra một điếu thuốc, sau đó bật lửa "cạch" một tiếng vang lên, giống như muốn chặt đứt đoạn dây đang bị ai đó kéo căng ra...
Cố Bắc Thần lạnh nhạt hít một hơi thuốc, nhả ra một làn khói trắng đục... Khói trắng lượn lờ cứ như vậy che mất tầm mắt của Sở Tử Tiêu, làm cho cậu xem không hiểu.
"Có phải hay không?" Sở Tử Tiêu hỏi một lần nữa, sự kiên trì đã dần dần mất đi.
Cố Bắc Thần không trả lời, chỉ cúi người nhẹ nhàng gạt tàn thuốc, sau đó ánh mắt thâm sâu nhìn Sở Tử Tiêu: "Cháu là một luật sự, còn là một luật sư hình sự... Tử Tiêu, sự bình tĩnh mà cháu nên có, đâu mất rồi?"
"Lúc này cậu còn bảo cháu bình tĩnh sao!" Sở Tử Tiêu cắn răng: "Nếu như cháu không bình tĩnh, thì cháu nhất định sẽ không xuất hiện ở chỗ này đâu."
Cố Bắc Thần cười khẽ, chẳng qua đó chỉ là một nụ cười nhạt, từ đấu đến cuối khóe miệng đều ngưng động, không hề động đậy.
"Vậy sẽ xuất hiện ở chỗ nào?" Cố Bắc Thần khẽ thở ra một tiếng: "Cục cảnh sát? Tòa án? Hay là... giới truyền thông?"
Sở Tử Tiêu trong nháy mắt cau mày: "Cậu nhỏ à!"
Nụ cười Cố Bắc Thần càng sâu, nhưng vẫn không có quà nhiều nhiệt độ như cũ.
Mỗi khi Sở Tử Tiêu gọi hắn là "cậu nhỏ", một là bất đắc dĩ, hai là sự ẩn nhẫn... Lần này, chắc là vì lý do thứ hai rồi.
"Có rất nhiều chuyện, nếu như không nói, hoặc không giải thích... Thì đó có thể là chuyện cần che giấu, cũng có thể là trong chuyện đó có ẩn tình khác." Thanh âm bình thản như cũ của Cố Bắc Thần vang lên, hắn không phủ nhận, cũng không thừa nhận: "Cháu có bằng chứng xác thực đi, rồi hãy đến tìm cậu!"
Cố Bắc Thần dửng dưng nói ra nửa câu sau, sau đó toàn than mang theo vẻ lạnh lung dúi đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn...
Động tác của hắn từ đầu đến cuối đều lãnh đạm tùy ý, dường như ngoại trừ lúc gặp Giản Mạt, cả ngày hôm nay hắn đều lạnh lùng.
Buông xuống hai chân đang gác lên nhau, Cố Bắc Thần đứng dậy, một tay đút túi quần xoay người định rời đi...
Nhưng vừa mới xoay người một chút, động tác liền dừng lại, tầm mắt nhìn vào Sở Tử Tiêu nói: "Cậu rất hiếu kỳ... Cháu đang bận cùng Thiếu Sâm đánh cờ như vậy, sao lại còn có thời gian bận tâm đến chuyện này!"
Cố Bắc Thần thu lại ánh mắt, nhìn về phía trước: "Tử Tiêu, bốn năm trước cậu cũng đã từng nói, chấp nhất không phải là tính tốt. Đặc biệt, càng là đối với một số chuyện, một số người!"
"Đằng" một cái, Sở Tử Tiêu từ trên ghế đứng lên: "Chẳng phải cậu cũng là cố chấp đối với một số người sao?"
"Không, cậu là thử muốn cho cô ấy hạnh phúc... Bởi vì cậu cho rằng đó là mong muốn hạnh phúc của cô ấy!" Cố Bắc Thần lần nữa nghiêng đầu nhìn về phía Sở Tử Tiêu: "Cậu chẳng qua chỉ là, khi nhìn thấy lúc cô ấy không hạnh phúc, mới không ngại phá đi điều kiện tiên quyết của cô ấy, muốn cho cô ấy hạnh phúc!"
Ánh mắt Cố Bắc Thần hơi trầm xuống: "Nhưng nhìn xem, cháu bây giờ là đang làm cái gì? Cháu vắt óc suy tính mưu kế... là muốn làm cho cô ấy cảm đau khổ thêm một lần nữa!"
Dứt lời, đôi mực đồng của Cố Bắc Thần đã sâu không thấy đáy, giống như một vùng đất chết... Sau khi liếc nhìn Sở Tử Tiêu, hắn thu hồi lại tầm mắt, trầm ổn đạp bước chân rời đi.
Sở Tử Tiêu nhìn bóng lưng cao ngạo của Cố Bắc Thần, tay không nhịn được nắm chặt lại thành quả đấm...
Âm thanh của từng khớp xương "rắc rắc" vang lên, vang vọng trong không gian yên tĩnh, cộng thêm tiếng bước chân càng lúc càng xa... Tạo thành một loại vết
rách dần dần không cách nào khép lại được!
Cố Bắc Thần lái xe đến Nhuận Trạch Viên, một tay điều khiển vô lăng, một tay còn lại tùy ý gác lên trên cửa sổ xe bên cạnh, bàn tay vô thức nắm lại...
Ưng mâu thâm thúy như mực đồng, trầm lặng mà mênh mông... Lại lộ ra sự hoang dã.
Mọi chuyện đã bắt đầu đi vào vết xe đổ rồi, rốt cuộc chuyện hắn lo lắng cũng đang từng bước bị người khác bắt đầu kéo ra...
Càng suy nghĩ, ánh mắt của Cố Bắc Thần càng thâm trầm.
Dừng xe lại ở hầm đỗ xe Nhuận Trạch Viên, Cố Bắc Thần tháo dây an toàn sau đó xuống xe, bước vào thang máy, trực tiếp ấn vào con số của tầng cao nhất.
Không gian nhỏ hẹp, không khí an tĩnh, nhưng từ người hắn lại lộ ra khí tức lạnh lẽo.
"Ting" một tiếng, thang máy đã đến nơi.
Lúc cửa thang máy mở ra, Cố Bắc Thần nhấc bước chân, đi ra ngoài.
Hắn dừng lại trước cửa nhấm mật mã khóa, ánh mắt nhìn chằm chằm âm thanh "tít tít" vang lên... Khí lạnh trên người hắn mang từ bên ngoài vào cũng dần dần tản đi.
Lúc đẩy cửa bước vào, môi mỏng Cố Bắc Thần càng không tự chủ được dương lên.
Đèn bên trong nhà không phải là đèn sang cảm ứng, mà vốn là bên trong đã sáng đèn sẵn.
Cố Bắc Thần hơi cau mày, ưng mâu khó đoán nhìn vào bên trong...
Giản Mạt đang bưng một bát mì còn đang nghi ngút khói từ trong bếp đi ra, lúc nhìn thấy Cố Bắc Thần có chút sửng sờ.
"Không phải em nên nghĩ ngơi từ sớm rồi sao?" Ánh mắt Cố Bắc Thần thâm thúy hỏi.
"Cái đó..." Đáy mắt Giản Mạt lướt qua một tia quẫn bách, bộ dạng giống như là làm chuyện xấu bị người khác phát hiện vậy: "Tôi đói bụng, cho nên..."
Trên môi Cố Bắc Thần vẫn là nụ cười nhàn nhạt, hắn cũng không có ý định phá hư tâm tư của Giản Mạt: "Anh cũng hơi đói rồi, có còn nữa không?"
"Ồ... Có!" Giản Mạt bởi vì có tật giật mình, vội vàng thả bát mì trong tay xuống, xoay người liền đi vào phòng bếp.
Nhìn bộ dáng "chạy trối chết" của Giản Mạt, đáy mắt Cố Bắc Thần không nhịn được đều lan tỏa ý cười...
Cô là đang chờ hắn, biểu hiện như vậy còn không đủ để hắn đoán ra sao?
Chỉ là cô không muốn nói ra thôi.
Cố Bắc Thần cởi áo vest ra, sau đó cởi khuy tay áo ra, tùy ý xắn tay áo lên, ngồi trên ghế sô pha lấy đôi đũa của Giản Mạt bắt đầu ăn phần của cô...
Lúc Giản Mạt bưng một bát mì khác ra, thấy vậy liền bất mãn bĩu môi: "Đó là của tôi mà!"
"Không có việc gì, anh không ngại đâu..." Cố Bắc Thần vẫn tiếp tục ăn.
"..." Khóe môi Giản Mạt giật giật, cô không phải là có ý này...
Suy nghĩ của cô bị bẻ cong nửa phúc, cô thật sự muốn đem bát mì trong tay trực tiếp ụp lên gương mặt đó của Cố Bắc Thần mà.
Giản Mạt bĩu môi, cũng đem bát mì lại ghế sô pha, ngồi xuống một bên bắt đầu ăn.
Bầu không khí an tĩnh có chút mập mờ quỷ dị, âm thâm ăn mì vang lớn thay đổi đặc biệt to.
"Khục... Khụ..."
Đột nhiên trong không khí truyền đến tiếng ho khan, Giản Mạt vội vàng đem bát mì buông xuống, rút khăn giấy ra che miệng, bắt đầu ho kịch liệt.
Bởi vì cô bị sặc, gương mặt toàn bộ đều đỏ lên.
Cố Bắc Thần hơi cau mày, cũng đặt bát mì trong tay xuống, bắt đầu vỗ lưng cho Giản Mạt: "Em vẫn là trẻ con sao? Ăn một chút mì cũng có thể bị sặc đến như vậy."
Giản Mạt bị sặc rất khó chịu, ho đến mức nước mắt cũng trào ra... Nhất thời tiểu tính khí thất thường cũng lên tới.
"Ai cho anh ngồi trước mặt tôi ăn hả?" Giản Mạt tức giận vừa ho vừa tố cáo: "Anh không biết sẽ làm cho tôi hít thở không được à?"