Editor: Nam Cung Tử UyểnLời nói của Đường Dục, khiến cho Sở Tử Tiêu vỡ nát một cách triệt để còn cầu mong một chút tham vọng quá đáng........... Lúc hắn vừa nhìn phần hợp đồng kia, kỳ thực đã liếc thấy ra manh mối.
Chỉ là, hắn không muốn tin đây là sự thật!
"A, ha hả........." Sở Tử Tiêu cười lạnh mấy tiếng, "Phần hợp đồng này có bao nhiêu người biết?"
"Không có nhiều." Đường Dục coi như bình tĩnh, "Mình có thể chụp được bản sao, đây cũng chỉ muốn giúp cậu." Hít một hơi, hắn nói tiếp, "Tử Tiêu, kỳ thực, cậu và mình hiện bây giờ đang lo lắng không phải là chuyện này, mà là.......... Giản Mạt có biết chuyện này hay không."
Sở Tử Tiêu nhắm mắt lại, hô hấp có chút gấp gáp, "A dục, để mình suy nghĩ."
Đường Dục không nói, chỉ là yên tĩnh nằm tựa ở trên ghế ngồi của xe, nhìn cần gạt nước phía trước không ngừng đong đưa, lại không có cách nào đem nước mưa lau đi sạch sẽ......... Con người lúc này giống như đang trở về quá khứ, mặc kệ Sở Tử Tiêu bây giờ phải như thế nào để che giấu, nhưng ở trong lòng nhất định sẽ lưu lại một vết thương.
Làm việc xa đạt vẫn là rất có danh tiếng, thế nhưng, sau đó lại chậm rãi bị vét sạch rồi rơi vào cạm bẫy, giống như một chút cũng không tồn tại....... Cảm thấy vô duyên vô cớ lại bị hãm hại.
Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, thế nhưng, tập đoàn Sở thị lớn như vậy, lại cùng một công ty kiến trúc nho nhỏ chống lại, hắn duy nhất có thể nghĩ đến chính là..... Tình yêu giữa Tử Tiêu và Giản Mạt.
"Tử Tiêu, nếu như năm đó bá phụ bức bách Giản Triển Phong là bởi vì quan hệ của cậu cùng Giản Mạt........."
"Không có khả năng!" Sở Tử Tiêu hô hấp càng trở nên gấp gáp, mở mắt ra, bên trong đã một mảnh màu đỏ tươi, "Ba cùng mẹ không biết quan hệ của mình cùng Giản Mạt, cậu hẳn là rõ ràng, đối với cuộc đời của mình, bọn họ không quá tham dự........."
Đường Dục khó khăn nói, "Mình thực sự không nghĩ ra, tại sao vậy chứ?"
Sở Tử Tiêu tay bởi vì siết tư liệu thật chặt, khớp xương phát ra tiếng vang "Cạc cạc", ở trong đêm mưa như vậy, đặc biết giống như tiếng sấm, "Mặc kệ Giản Mạt có biết hay không, chuyện này trước tiên nên giấu kín........."
Đường Dục gật gật đầu, "Cậu nghĩ làm như thế nào?"
"Luôn muốn tìm ra nguyên nhân, không phải sao?" Sở Tử Tiêu ngắn gọn nói ra một câu nói, lập tức xoay người xuống xe, ngay trong mưa đi qua chiếc xe Ferrari đang đỗ bên cạnh, sau đó mang theo nước mưa chạy đi.
Đường Dục ngồi ở trong xe thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, thẳng đến khi xe Sở Tử Tiêu biến mất ở tại chỗ sâu nhất của tầm mắt, hắn khẽ mở cánh môi chậm rãi nói: "Mội chuyện đều không thể trở về được nữa đâu......... Tử Tiêu!"
Trên cái thế giới này, có rất ít chuyện công bằng. Duy chỉ có thời gian, đối với bất cứ người nào cũng đều rất là công bằng, mặc kệ cậu vui vẻ cũng tốt, bi thương cũng được......... Mỗi một phút, một giây giao cho cậu, chưa bao giờ có chút xíu sai biệt.
Đồng hồ báo thức của Giản Mạt kêu lên, cô vặn vẹo thân thể, không muốn mở mắt ra..... Xoay người một cái, liền muốn tiếp tục ngủ, thế nhưng, trên tay đột nhiên truyền đến đau nhói nhè nhẹ làm cho cô trong nháy mắt mở mắt.
"Xịt" một tiếng tràn ra cánh môi xinh đẹp mềm mại, Giản Mạt bỗng nhiên ngồi dậy, liền nhìn thấy trong tay trái loáng thoáng ửng đỏ.
Da thịt của cô có chút mẫn cảm, hôm qua bị nước sôi nóng làm bỏng tay vẫn hồng........ Lúc này đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là cánh tay bị bỏng mới vừa bị chính mình áp tới dưới thân, có chút đau.
Giản Mạt chớp đôi mắt có chút khô khốc, đột nhiên phát hiện Cố Bắc Thần không ở phòng ngủ.
Khẽ nhíu mày, trong đầu chậm rãi nhớ lại, nghĩ đến tối hôm qua cô quá mệt mỏi, liền ngủ lúc nào không biết....... Sau đó Cố Bắc Thần rốt cuộc có đi ngủ hay không, cô hoàn toàn không biết.
Cố Bắc Thần ở nhà, nhưng cô đầu tiên mắt không nhìn tới hắn nói "A Thần, anh dậy sớm!" Thậm chí có một chút không quen.........
Vén chăn lên định xuống giường, động tác của Giản Mạt đột nhiên bị kiềm hãm........ Lập tức, hơi nghiêng đầu nhìn về phía tủ đầu giường........ Đem lọ thuốc cao trị bỏng cầm trong tay, nhìn lại tay trái của mình, cô hơi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Tối hôm qua......... Không phải là mơ?
Giản Mạt cầm thuốc cao trị bỏng liền vội vàng xuống giường, thậm chí còn quên đi dép, cứ để chân trần như vậy vội vã ra khỏi phòng ngủ, đầu tiên là nhìn quanh nhà, tầm mắt nhìn thấy dưới lầu không có ai, lại vội vã đi đến phòng sách....... Cũng không người.
Giản Mạt cứ như vậy chân trần đi xuống lầu, tìm Cố Bắc Thần, khi thấy trong bãi đỗ xe không có chiếc xe Spyker ở đó, trong lòng cô đột nhiên có chút lạc lõng........ Cầm
thuốc cao trị bỏng, đột nhiên tay cũng nắm chặt.
Chậm rãi xoay người, Giản Mạt cảm giác mình lúc này đặc biệt buồn cười.........
"Cố Bắc Thần, anh rốt cuộc là dạng người gì vậy?" Giản Mạt thùy liếc mắt nhìn thuốc cao trị bỏng trong tay, tự giễu cười cười, "Rõ ràng nhìn thấy tin nhắn, còn mua thuốc cao trị bỏng nữa........"
Hít một hơi thật dài, Giản Mạt ngước mắt nhìn xung quang ngôi biệt thự, tròng mắt khẽ nhúc nhích, lướt qua một chút cảm xúc khác thường........
Giản Mạt lên lầu rửa qua mặt, thay đổi y phục sau đó xuống lầu, bởi vì mưa bên ngoài vẫn chưa dừng, trong không khí hơi thở ướt lạnh càng ngày càng nồng đậm, để cuối hè một chút chiều ngang tới trời thu.
"Thùng thùng!"
Giản Mạt khẽ nhíu mày liền đi mở cửa........
Ở cửa, khóe miệng Tiêu Cảnh mỉm cười đứng ở nơi đó, nhìn thấy cô, hơi đẩy kính mắt, nói: "Giản tiểu thư, Thần thiếu bảo tôi qua đây đưa cô đi làm."
Giản Mạt kinh ngạc, "Vì sao?"
"Thuận tiện......." Tiêu Cảnh tươi cười, sâu sắc nói một chút, "Ừm, tôi đến Tường Vũ bàn qua về chuyện tham gia hội thảo."
Giản Mạt "À" một tiếng, vô ý thức liếc nhìn chiếc xe đang dừng bên ngoài........ Không phải chiếc xe Spyker xa hoa của Cố Bắc Thần, là một chiếc Bentley.
Lúc này tâm tư toàn rơi vào trên người Cố Bắc Thần, Giản Mạt thậm chí không có suy nghĩ, ký kết so với tham dự hội thảo sao có thể giao cho trợ lý tư nhân của Cố Bắc Thần?
Bên ngoài trời mưa, cộng thêm căn bản đánh xe đến Lam Trạch viên rất vô vọng, Giản Mạt cũng không có khác người, leo lên xe Tiêu Cảnh.
Dọc theo đường đi, Tiêu Cảnh an tâm lái xe, Giản Mạt ngồi ở phía sau...... Cô là lần đầu tiên ngồi xe Tiêu Cảnh, bên cạnh không có Cố Bắc Thần, có chút không quen.
Tầm mắt rơi ở ngoài cửa xe, Giản Mạt mở miệng hỏi: "Anh ấy vì sao đột nhiên lại đồng ý cho Tường Vũ tham dự hội thảo vậy?"
Mắt Tiêu Cảnh theo kính chiếu hậu nhìn về phía sau, cười nói: "Giản tiểu thư cho rằng tại sao lại vậy?"
".........." Giản Mạt liếc nhìn Tiêu Cảnh, cảm thấy người này cùng Cố Bắc Thần đều rất giống nhau, hắn lúc này trả lời hay không trả lời đều giống như nhau!
Đột nhiên.........
"Dừng xe!" Giản Mạt quát to một tiếng.
Tiêu Cảnh không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chân phanh xe lại........
Giản Mạt mở cửa xuống xe, Tiêu Cảnh một câu muốn nói là "Giản tiểu thư" nhưng mới hô lên chữ "Giản", người cô đã hướng ra phía sau chạy đi........
Tiêu Cảnh có chút kinh ngạc, vội vàng đem xe ngừng ở bên đường, cầm ô chạy theo, liền thấy Giản Mạt đã đánh rơi giày cao gót, bắt đầu đuổi theo một người nam nhân.
Tiêu Cảnh cũng không kịp suy nghĩ gì, vội vàng theo đuổi theo...... Mặc kệ Giản Mạt đuổi theo người kia là ai, nếu như xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Thần thiếu nhất định lột da hắn?
"Giản Hành, anh đứng lại đó cho em!" Giản Mạt hướng phía gào lên, cũng bất chấp dưới chân bị cục đá làm bị thương, liều mạng đuổi theo, "Giản Hành —— "
Tiếng gọi sắc bén phá vỡ từng hạt mưa châu, Giản Mạt hướng phía thân ảnh chạy càng ngày càng xa kia, liền bắt đầu lên tiếng khóc rống lên, "Giản Hành, anh là tên khốn nạn...... Ô ô......."
"Giản tiểu thư, cô không sao chứ?" Tiêu Cảnh cầm ô vội vàng che mưa cho Giản Mạt, liền thấy Giản Mạt đã khom lưng, ngay sau đó ngồi xổm trên mặt đất liền bắt đầu gào khóc.
Hạt mưa lớn gõ trên chiếc ô phát ra tiếng vang "Bùm bùm", Tiêu Cảnh muốn an ủi Giản Mạt, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì....... Thế nhưng, lúc hắn cúi đầu xuống, liền nhìn thấy thấy chân cô bắt đầu dần dần tràn ra màu đỏ, rơi ở trên mặt đất, bị nước mưa làm cho nhiễm đỏ.
"Giản tiểu thư, cô bị thương rồi?"