Editor: Đới Xuân TrúcThật ra là..." Lâm Phàm vội vàng cười "Tôi so sánh với Tử Tiêu, chính là không cùng một đẳng cấp... Haizzz, không có biện pháp, ai bảo người ta tốt đẹp thế kia, còn tôi trời sinh nhan sắc bình thường, sự nghiệp bình thường, ngay cả kỹ thuật tán gái cũng bình thường nữa!"
Lâm Phàm tự lấy bản thân ra trêu chọc khiến mọi người cười vang.
Đường Dục hai tay đút vào túi quần, cúi đầu nhìn Giản Mạt, nơi đáy mắt có một tia tìm tòi thích thú.
Ánh mắt Hàn Thật Thật càng lạnh lùng hơn, khó chịu nhìn cô, sau đó mở miệng nói có chút ý tứ sâu xa: "Còn không phải là bởi vì có người vứt bỏ một sự lựa chọn tốt, tự nhiên sau này có một sự lựa chọn tốt hơn. Vì thế, nhìn thế nào cũng không thuận mắt"
Giản Mạt cười khẽ, làm như không hiểu Hàn Thật Thật tiềm ẩn chế nhạo trong lời nói: "Đúng vậy, tôi với loại người này cũng cảm thấy rất khó chịu"
Cô lại hơi nhíu mày tiếp lời: "Khác là, cũng may tôi không phải loại người, nếu muốn quay đầu lại ăn cỏ, chỉ còn chút vẻ ngoài đến cỏ cũng ăn không được."
Hàn Thật Thật thích Sở Tử Tiêu không phải là chuyện bí mật gì, trước đây luôn cùng Giản Mạt đối chọi... Giản Mạt mặc dù không học luật, thế nhưng cũng không phải cái đèn cạn dầu tùy ý để người ta ức hiếp.
Bắt nạt thì thôi, nhưng khi dễ a, tất nhiên phải trả lại cho chủ!
Hàn Thật Thật mặt lạnh thêm vài phần, ngay lúc cô ả định phản bác, Lâm Phàm nhanh nhạy chen ngang giảng hòa, không để cô ả có thời gian mở lời: "Ôi mập mạp, khách cũng đã đến đủ rồi, cậu mau đi mở tiệc đi a"
Mập mạp đang bận rộn nghe thấy ngẩng đầu, thét to bày tiệc, mọi người liền tìm ghế ngồi xuống an vị.
"Chậc chậc, cậu nói xem, sao cô ta vẫn còn ấu trĩ như vậy? Rốt cuộc cô ta có đầu óc không?" Lý Tiểu Nguyệt thần bí nói nhỏ bên tai Giản Mạt "Họ Sở kia hiện giờ độc thân, cô ta nếu có bản lĩnh thì theo đuổi a"
Sở Tử Tiêu nhíu mày, ánh mắt lộ ra tia thâm thúy lướt qua Lý Tiểu Nguyệt, sau đó liền mượn lời Giản Mạt: "Dù cho cô ta có theo đuổi, cũng phải được tôi đồng ý đã..."
"Được" Lý Tiểu Nguyệt buông Giản Mạt, sau đó nói những lời mà Giản Mạt hận không thể khâu miệng cô lại "Hai người các cậu đi chung đi. Tớ và Đường Dục đi hâm nóng tình cảm đây."
Nói xong, không để ý ánh mắt giết người của Giản Mạt, Lý Tiểu Nguyệt cười hì hì khoác tay Đường Dục, cùng rời đi.
Giản Mạt trong lòng oán thầm bạn thân vạn lần, nhưng... cũng bất đắc dĩ đành đi chung với Sở Tử Tiêu...
Mọi người đều đã lâu không có gặp nhau thế nên rất hưng phấn, hận không thể nói hết tất cả những chuyện đã qua ra.
"Bọn họ không biết, cho nên..." Sở Tử Tiêu áy náy nhìn Giản Mạt
"Không có gì" Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng "Anh vừa mới trở về, tôi từ sau khi anh rời đi cũng không qua lại với bọn họ, bọn họ không biết tôi cũng là bình thường"
"Ân" Sở Tử Tiêu gật đầu tỏ ý đã hiểu, hai tay cho vào túi quần, nhấc chân bước đuổi theo sát Giản Mạt "Mạt Mạt, cái kia..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, Giản Mạt đột nhiên dừng bước, ánh mắt gắt gao nhìn về một phía, Sở Tử Tiêu cũng nhìn theo... không ngờ là mấy vị lãnh đạo trường cùng Mặc Thiếu Sâm, trọng điểm chính là, còn có cả Cố Bắc Thần cũng đến đây dùng cơm.
Bởi vì hầu hết người ở đây đều xuất thân từ đại học luật và đại học tài chính, Sở Tử Tiêu nhìn thấy Cố Bắc Thần và Mặc Thiếu Sâm ở chung một chỗ, đa số lộ ra ánh mắt khinh miệt.
"Nghe tin gì chưa? Mặc Thiếu Sâm lần này có cơ hội chen vào tập đoàn Đế Hoàng đấy."
"Lại nghe nói, trường cũng đã đồng ý. Đế Hoàng tập đoàn muốn khoa luật và khoa tài chính cùng thiết lập học bổng, còn muốn xây cho trường học thêm vài cái thư viện thật lớn đấy."
Bọn họ đều là hạ thanh âm nói thầm. Nhìn thấy Mặc Thiếu Sâm và Cố Bắc Thần đến, họ thu lại những lời nói sau lưng, vui vẻ chào hỏi.
Cố Bắc Thần một tay cho vào túi quần, ưu nhã đến trước mặt Sở Tử Tiêu, con ngươi đảo nhanh qua Giản Mạt ở phía sau, mở miệng: "Buổi tối có chuyện gì sao?" Đây là hỏi Sở Tử Tiêu.
"Dùng bữa chắc sau đó sẽ ra ngoài tụ tập, còn không thể nói rõ" Sở Tử Tiêu trả lời, giải thích thêm: "Dù sao bạn bè cũng nhiều năm không gặp, tụ tập vui chơi ôn chuyện một chút."
Lời này Cố Bắc Thần biết Sở Tử Tiêu thay Giản Mạt giải thích. Anh cũng không có hứng truy cứu, ôn hòa: "Khi xong việc gọi điện cho tôi, tôi tìm cậu có việc."
"Được." Sở Tử Tiêu đáp ứng.
Cố Bắc Thần xoay người, cùng giáo viên trường chọn ghế khác ngồi. Trừ lần liếc mắt thoáng qua đó cũng không nhìn nữa, hoàn toàn đem Giản Mạt thành người xa lạ.
"Tử Tiêu, không ngờ anh và Thần thiếu có quen biết đó" Mập mạp trêu ghẹo "Mẹ nó, đúng là người có bản lĩnh kiêu ngạo về gia sản, nhìn đi, không phải Thần thiếu vừa hỏi ý kiến Tử Tiêu chúng ta đó
sao?"
Ở đây, ngoại trừ Đường Dục ngay từ đầu biết quan hệ giữa Cố Bắc Thần và Sở Tử Tiêu, thì chỉ có Giản Mạt và Lý Tiểu Nguyệt biết...
Đều là từng là bạn bè học chung, vài ba câu tán gẫu đã mang rượu lên... Rượu vừa mang lên, không khí lại thêm phần náo nhiệt.
Không biết Sở Tử Tiêu cùng Giản Mạt đã tách ra, mọi người vẫn tiếp tục chơi đùa, hai người cũng không buồn giải thích, bọn họ cũng không thể hỏi lung tung...Duy chỉ có Lê Nhiễm Hạ bộ dáng hiền lành như nước, cùng Hàn Thật Thật cứng đầu tranh chấp.
Uống một chút, Giản Mạt đi vệ sinh. Ai ngờ, đứng ở cửa nhà vệ sinh lại may mắn diễm phúc gặp Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, cũng không đi, trực tiếp ở đó đợi.
"Lão công, em và anh thật có duyên a..." Giản Mạt liếm môi, vội vã tiến lên trước vuốt mông ngựa
Cố Bắc Thần phát ra tiếng hừ từ mũi, thanh âm không rõ cảm xúc: "Em cùng mối tình đầu rất vui vẻ?" Này lúc lão công vừa cao giọng, cô liền chột dạ
Khóe miệng cô co quắp lợi hại, cố gắng nặn một nụ cười thân thiện: "Cũng chỉ là bạn học gặp mặt" Nghĩ nghĩ lại thấy chưa đủ, cô giải thích thêm: "A, lão công, anh đừng lo, đó là cháu ngoại trai của anh, em biết đúng chừng mực."
"Phải không?" Cố Bắc Thần cười lạnh "Giản Mạt, cô tốt nhất nên biết thân phận của mình."
Nói xong, không cho Giản Mạt cơ hội nói chuyện, hắn lướt qua cô rời đi.
Giản Mạt khóe miệng kéo kéo, trong lòng đột nhiên đắng chát khó chịu, sau đó cô đến phòng rửa tay.
Cô vừa khuất bóng vào toilet, từ góc tối, Hàn Thật Thật lén lút bước ra... Cô ả nhìn toilet, rồi lại nhìn hướng Cố Bắc Thần vừa rời đi, trên mặt đầy nghi hoặc.
Cô ả cũng chỉ nghe thấy câu cuối cùng Cố Bắc Thần cảnh cáo Giản Mạt. Nghe ngữ khí nặng nhẹ trong lời nói, hình như hai người có quen biết.
Cố Bắc Thần tại sao muốn cảnh cáo Giản Mạt?
Là Giản Mạt câu dẫn nên bị cảnh cáo, hay là....Giản Mạt là cô gái duy nhất của Cố Bắc Thần, nên bị cảnh cáo?
Hàn Thật Thật cũng đi toilet, cô ả đi vào, Giản Mạt vẫn còn đang rửa tay.
"Không ngờ cô và Cố Bắc Thần cũng quen biết." Cô ả cố ý thăm dò hỏi.
Mày Giản Mạt khẽ nhíu, nhưng nhanh chóng giãn ra yên ổn như trước...Hàn Thật Thật hỏi như vậy, chắc chắn chỉ nghe được câu cuối cùng.
"Cô thấy kì quái sao?" Giản Mạt cười lạnh "Tôi làm nghề thiết kế, nhận biết vài vị đại nhân vật thì lạ lắm sao?" Dứt lời, cô lấy khăn giấy lau sạch tay, dửng dưng bước qua Hàn Thật Thật
"Giản Mạt" Hàn Thật Thật xoay người "Cô đã cùng Tử Tiêu chia tay, tại sao lại khiến tôi có cảm giác các cô, hoặc là đang ở chung một chỗ, hoặc là có biểu hiện giả dối?"
Giản Mạt đã đến trước cửa toilet, đình chỉ bước chân, cô xoay người, lạnh lùng nhìn Hàn Thật Thật: "Cô quản được tôi?" Hai tay vòng lên ôm ngực "Hàn Thật Thật, cô không hiểu được đâu."
Giản Mạt có chút bất đắc dĩ, trên môi nở nụ cười chế nhạo "Không phải là tôi không buông tay, mà là Sở Tử Tiêu không chịu buông tha...Cùng với cô khuyên tôi buông tha, không như, cô có bản lĩnh đối phó hắn, vậy không phải hắn cũng không quấn quít lấy tôi?"
"Giản Mạt, cô thật không biết xấu hổ" Hàn Thật Thật nghiến răng mắng
"Thì thế nào, tôi là người không biết xấu hỏi đấy." Giản Mạt cười lạnh "Nhưng làm sao bây giờ? Đàn ông thời nay thích phụ nữ không biết xấu hổ... cho nên, khi nào da mặt cô dày hơn da mặt tôi, nói không chừng lúc đó Sở Tử Tiêu sẽ quay sang thích cô"
Dứt lời, Giản Mạt xoay người đi ra... chỉ là vạn lần không ngờ tới, Sở Tử Tiêu cùng Đường Dục đang đứng ở cửa toilet nam. Ân, còn là sát vách!
Cũng chính là, đoạn đối thoại ban nãy giữa các cô hai người họ đều nghe thấy... Giản Mạt nghĩ, đây có phải hay không là loại chuyện cẩu huyết a.