Edit: windy
Hề Thời cho rằng mình nghe lầm, nhíu mày: “A?”
Giang Hành Triệt lại giống như không có ý định nói lần thứ hai.
Hề Thời đành phải nhớ lại câu nói vừa rồi của anh.
Anh nói kết hôn?
Anh nói cô rút lui, bọn họ kết hôn.
Hề Thời đột nhiên cười một tiếng.
Giang Hành Triệt chờ Hề Thời trả lời, lại như thật không ngờ cô sẽ cười, nhíu mày.
Hề Thời ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn Giang Hành Triệt: “Giang tổng bình thường công việc bận rộn như vậy, hôm nay là đặc biệt tới nói chuyện cười với tôi hả, nếu không có chuyện gì khác, tôi lên trước đây.”
Cô xoay người muốn đi, Giang Hành Triệt giữ chặt cổ tay cô lại.
Hề Thời đành phải xoay người lại, nhìn cổ tay mình bị nắm chặt.
Giang Hành Triệt: “Hề Thời, đừng để anh nói lần thứ hai.”
Hề Thời vốn chỉ là nghe không nổi, nghe thấy Giang Hành Triệt nói như vậy, đột nhiên cảm thấy tức ngực.
Thật giống như trước đây, Giang Hành Triệt nói cái gì cô liền nghe, anh nhẹ nhàng vẫy tay một cái cô sẽ ngoan ngoãn đi tới, nếu anh để cô lại rồi đi một mình, cô liền vẫn đứng tại chỗ chờ anh, chờ anh quay đầu, sau đó cười với anh.
Hôm nay Giang Hành Triệt tới tìm cô, đề nghị chỉ cần cô rút lui, liền kết hôn với cô.
Bố thí vô tư biết bao.
Hề Thời đột nhiên cảm thấy mình Giang Hành Triệt quen biết, vĩnh viễn là thứ đồ chơi có thể gọi thì đến đuổi thì đi, hoặc là, là đứa ngu ngốc có thể tùy ý trêu đùa.
Cô đã từng vui sướng mong chờ như thế, cuối cùng lại là tin từ hôn, mà hôm nay, anh đột nhiên nói muốn kết hôn với cô ở đây.
Cô nên là cảm ơn, rồi lập tức đến tổ tiết mục nói rút lui, sau đó vô cùng vui mừng cùng Giang Hành Triệt kết hôn, làm Giang phu nhân cô đã từng tâm tâm niệm niệm?
Hề Thời ngẩng đầy, ánh mắt nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, sau đó đột nhiên nổi giận.
Cô chưa từng tức giận như vậy lần nào, cô nói với chính mình không phải sợ, mày không cần thay đổi vì bất cứ kẻ nào, cũng không cần vì một người không quý trọng mày mà nhẫn nại.
Hề Thời ra sức bỏ bàn tay Giang Hành Triệt đang nắm cổ tay mình ra: “Anh không cần động vào tôi!”
Bàn tay Giang Hành Triệt không còn gì.
“Giang Hành Triệt.” Cô rất ít khi gọi thẳng tên anh, “Chẳng lẽ anh không cảm thấy anh cực kì buồn cười sao? Anh đã quên tôi đã từng nói với anh gì sao, tôi đã không còn thích anh nữa? Tôi sẽ không yêu anh nữa!”
Đồng tử Giang Hành Triệt đột nhiên đen lại, sắc mặt xanh mét.
Hề Thời: “Anh cảm thấy hôm nay anh tới tìm tôi, nói kết hôn với tôi, đã là nhượng bộ lớn nhất rồi, ban cho tôi một ân quyền to như vậy có đúng không?”
“Tới địa ngục đi!” Hề Thời chưa bao giờ cãi nhau, càng không nói tục, nhưng trong rao, nhất là trong môi trường rap battle, nói tục là cực kì bình thường.
Hề Thời học được không ít, vốn không tính nói, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy ngoại trừ những lời này thì không có từ nào có thể biểu đạt được cảm xúc phẫn nộ của mình.
Hề Thời tức giận: “Rốt cuộc anh muốn dây dưa tới khi nào?”
Giang Hành Triệt: “Dây dưa?”
Hề Thời: “Chẳng lẽ không phải sao? Từ ngày anh từ hôn đó, ngày tôi không còn ở Trần gia nữa, chúng ta đã không còn chút quan hệ nào nữa rồi!”
“A không đúng, ở trong mắt anh làm sao có thể là dây dưa được, đây là anh bố thí, từ trước là tôi vây quanh anh là tôi dây dưa với anh mới đúng, đúng không?”
Hề Thời cười một tiếng, đối diện với người đàn ông sắc mặt âm trầm: “Tôi không dây dưa với anh, tôi không có hy vọng xa vời với anh, đáng lẽ anh phải đi đốt pháo ăn mừng chứ, sao lại cứ chạy tới tìm tôi nhiều lần như vậy là sao?”
“Chẳng lẽ anh thích tôi?”
Nghe đến đó, sắc mặt Giang Hành Triệt bị kìm hãm, anh mở miệng, giống như đang chuẩn bị nói gì đó, Hề Thời đột nhiên phi một cái.
Cô lau nước mắt đi, không phải vì người đàn ông trước mắt, chỉ là vì mình trước kia.
Cô nói: “Anh căn bản không thích tôi, cũng chưa từng để ý tới tôi.”
“Nếu anh có chút thích tôi để ý tôi thì vĩnh viễn không để anh chạy tôi đuổi theo, sẽ không khiến cho người bên cạnh anh đều có thể xem nhẹ tôi, sẽ không để cho tôi tiến vào vòng luẩn quẩn trong cái cao quý của anh, sẽ không từ hôn với tôi, lại càng không phải là không quan tâm lúc tôi bị bác đuổi ra khỏi ra không có nơi nào để về, lúc tôi ở phòng tắm vừa tắm vừa khóc, anh ở nơi nào?”
Hề Thời lại ngẩng đầu lên: “Tôi sẽ không rút lui, càng sẽ không theo anh kết hôn làm Giang phu nhân gì đó, nếu anh muốn dùng thủ đoạn để ép tôi rút lui thì xin cứ tự nhiên, nhưng anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ đạp lên tôi được.”
Cô nhìn anh, lại cười: “Trước giờ tôi vẫn cảm thấy mình không xứng với anh, cho nên tôi cố gắng đi học tiếng học piano, cố gắng đem cách ăn mặc của mình thật nhã nhặn, biến thành mọi hành động đều phù hợp với bộ dáng của Giang phu nhân, về sau biết kì thật mình chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi ở cô nhi viện, căn bản không phải thiên kim tiểu thư Trần gia gì đó thì lại càng cảm thấy tôi với anh khác nhau một trời một vực, nhưng mà bây giờ tôi cảm thấy trước kia mình đã sai rồi, cũng không phải là tôi không xứng với anh, nguyên nhân là vì trên thế giới này không có người nào là không xứng với người khác cả, chúng ta vốn là không cùng một thế giới, anh không hợp với tôi, tôi cũng không hợp với người đàn ông đến rock, real, freestyle là gì cũng không biết!”
Hề Thời nói xong, xoay người, cũng không quay đầu nhìn lại.
Giang Hành Triệt không giữ lại, chỉ nhìn bóng lưng của cô, môi trắng bệch không còn chút máu.
Lái xe vẫn ngồi ở trong xe, tuy không nghe rõ cuộc nói chuyện, nhưng toàn bộ quá trình đều nhìn rõ, bao gồm anh giữ chặt cô thế nào, rồi cô ra sức bỏ ra ra sao.
Ông có dũng khí cũng không dám bước ra.
Giang Hành Triệt đứng im lặng tại chỗ một lúc, sau đó vẫn hướng về phía chiếc xe Bentley đứng im trong bóng đêm.
Lái xe vội vàng xuống xe, mở cửa sau ra.
Giang Hành Triệt ngồi vào.
Bên cạnh ghế ngồi của anh, để một bó hoa hồng đỏ tươi, ở giữa bó hoa, là một chiết nhẫn.
…
Hề Thời trở về ký túc, hai người bạn hỏi tới, mới nhớ tới cô nói là xuống lầu mua đồ, kết quả lại tay không trở về.
Cô đành phải kiếm lý do khác, may mà hai người bạn cũng không hỏi nhiều, liền quay đi chuẩn bị rửa mặt.
Ngày hôm sau, chính thức tiến vào vòng thi thứ ba.
35 thí sinh thuận lợi thông qua vòng loại thứ hai đứng chung một chỗ.
Hề Thời cùng Hà Đậu cùng Mia đứng cùng nhau, nhìn ngó nhóm Lưu quang ở bên kia, sau đó phát hiện nhóm Lưu quang cũng đang nhìn cô.
Nhìn nhau cười, 86 dùng khẩu hình nói với cô: “Bánh quy cực kì nice.”
Sau khi công chiếu tập 2 xong tỷ lệ người xem càng ngày càng nhiều, người xem trực tiếp càng nhiều hơn gấp bội.
Cảnh Hề Thời và nhóm Lưu quang được máy quay quay lại.
MC chính thức tuyên bố vòng ba là đấu cá nhân, đồng thời là thi sáng tác, trong trận đấu này mỗi người đều vì chính mình mà chiến đấu, đồng đội ngày xưa cũng biến thành đối thủ rồi.
Đồng đội trước kia ở cùng nhau biến thành đối thủ, giống như không có gì so với nước mắt thúc dục rồi.
Màn đạn:
[Hu hu hu hu hu tôi không tin! Tiểu bạch hoa với hội ác nhân thật sự BE sao, tổ tiết mục không có tâm]
[Vòng 2 tôi vừa mới lọt vào nhóm bọn họ xong giờ lại nói là BE rồi hả???]
[Đây không phải ngọt! Đây là ngược, ngược rồi!]
[Trước kia cho rằng người ác nhất nhóm Lưu quang với Hề Thời là Icy, kết quả các người xem tối hôm qua nâng