Tưởng gia.
"Hai con rồng?" Diệp Mạn Nghi đã trở lại Tưởng gia, tiếp nhận danh sách phù dâu mà quản ga giao cho, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên tờ danh sách, vẻ mặt quái dị nhìn về phía tam mệnh lý sư hỏi: "Theo như lời ba người thì hai con rồng ý chỉ..."
Một người trong Tam mệnh lý sư nhìn Diệp Mạn Nghi nói: "Chúng ta vừa tiến hành lễ nạp thái, bấm tay tính được ngày sinh tháng đẻ của tổng giám đốc Trang cùng tiểu thư Đường gia, đây đúng là trăm năm khó có được gặp một ngày lành. Thế nhưng về sau bài vị Đường gia rơi xuống, chúng ta cũng có thuyết pháp, bất kể là đẩy ngã, hay là tự nhiên mà ngã xuống, đều ý chỉ chữ "Khế"! Chúng tôi đều cảm thấy có dự cảm không tốt, liền tính toán lại một chút ngày lành tháng tốt, cư nhiên trong ngày này, xuất hiện hai con rồng, thậm chí còn gặp được điều may mắn một chút!"
Diệp Mạn Nghi nghe lời này, hai mắt lập tức chợt lóe, bà lẳng lặng suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Ân Nguyệt Dung đang ngồi một bên, tâm tư nhẵn nhụi, cao hứng bừng bừng chọn hoa đồng trong danh sách. Bà tiệm lộ ra thần sắc nhàn nhạt, lại chính thức dặn dò quản gia nói: "Chị Chu, dặn dò Giai Kỳ chăm sóc Khả Hinh cẩn thận một chút, mặc dù có Đường chủ tịch cùng phu nhân lại không ít người hầu, nhưng vẫn là muốn một người có kinh nghiệm chiếu cố một chút."
Quản gia nghe lời này, lập tức bộc lộ một chút nghi hoặc nhìn về phía Diệp Mạn Nghi.
Diệp Mạn Nghi nhàn nhạt nhìn về phía quản gia, nói: "Chị hãy theo như lời tôi nói mà làm."
"Vâng!" Quản gia tức khắc gật đầu, xoay người cất bước đi vào trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Nguyệt Dung lập tức cầm một tập danh sách phù dâu, vẻ mặt tươi cười Diệp Mạn Nghi nói: "Mạn Nghi, bà nhìn xem. Danh sách mấy hoa đồng này, tôi thích nhất là tiểu bảo bối của Tống gia, bà nhìn xem đôi mắt to tròn, mũi cao, cả người linh khí. Hơn nữa vừa mới tròn năm tuổi, chính là thời khắc đáng yêu nhất. Tôi đã từng mang lễ vật sang nhà họ Tống hỏi, nếu như lúc con bé rảnh rỗi, tôi muốn mỗi ngày đều được ôm con bé đi ngủ, coi như cháu mình!"
Diệp Mạn Nghi không khỏi bật cười nhìn về phía Ân Nguyệt Dung này tính tình trẻ con, bất đắc dĩ nói: "Bà cá tính như vậy, dáng vẻ kia còn chưa đến lúc làm bà nội đâu. Chính là người mẹ trẻ tuổi."
Ân Nguyệt Dung không để ý Diệp Mạn Nghi, tiếp tục chọn một hoa đồng khác ở Lưu gia, lúc xoay người liền nhìn thấy Tưởng Vĩ Quốc cất bước tiến vào, bà tức khắc trừng mắt liếc ông một cái, mới cầm danh sách hướng đại sảnh đi đến.
Tưởng Vĩ Quốc nhàn nhạt xem bà liếc mắt một cái, lúc này mới trầm mặt đi về phía vợ mình hỏi; "Bà ấy tới đây làm gì thế thế? Chỉ cần bà ấy vừa tiến nhà của chúng ta, tôi liền đau đầu."
Diệp Mạn Nghi nghe lời này, tiếp tục lật xem danh sách phù dâu, nhàn nhạt nói: "Bà ấy không đến, ông liền nghĩ về, bà ấy tới, ông lại đau đầu. Ông vẫn luôn là người mâu thuẫn như vậy."
Tưởng Vĩ Quốc nghe lời này của vợ, khuôn mặt hơi lộ ra tình cảm không giống nhau, ngồi xuống sô pha, nhìn về phía vợ mình nói: “Bà đúng là tâm tư phức tạp nhất. Tôi từ khi kết hôn tới bây giờ, vẫn luôn nghĩ về một người đó là bà."
Diệp Mạn Nghi mặt bộc lộ nụ cười nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn về phía chồng mình nói: "Vậy trước khi kết hôn?"
Tưởng Vĩ Quốc lẳng lặng nhìn về phía vợ.
Diệp Mạn Nghi không nói nữa, mà là lại nhàn nhạt lật xem danh sách phù dâu, nhìn thấy thiên kim của Lý gia mặc áo sơ mi tơ cùng chiếc váy dài màu màu lam đậm, mái tóc ngắn cá tính, tay cầm tờ giấy, như vậy khiêm tốn ngồi trên sô pha, lộ ra nụ cười thuần khiết thiện lương. Bà tức khắc lộ ra vẻ vui mừng cầm tờ danh sách, nhìn về phía thiên kim của Lý gia này, ưu nhã mà cá tính. Lý phủ mặc dù gia cảnh dày, lại cực kỳ nội liễm, bà liền nở một nụ cười, hài lòng nói; "Thiên kim Lý gia này, tôi thích, nhất là đứa nhỏ này vừa nhìn liền thấy là một người thiện lương."
Tưởng Vĩ Quốc vẫn như cũ trầm mặc nhìn vợ mình.
Diệp Mạn Nghi tiếp tục lật xem tư liệu, nhìn về phía bạn tốt Linh Hi của Tuyết Nhi, là em gái của chủ tịch Hàn tập đoàn tài chính Hàn thị, thân phận tốt, tính tình hoạt bát đáng yêu, nhìn cô mặc chiếc váy dài, búi tóc nhỏ đáng yêu ngồi trên sô pha kiểu Âu, mặt bộc lộ nụ cười đúng mực lại đáng yêu, bà tinh tế nhìn về phía bạn tốt này của Tuyết Nhi, lại lần nữa hài lòng nói; "Nghe nói chủ tịch tập đoàn tài chính Hàn thị cùng phu nhân cũng nhận lời mời tham gia hôn lễ của Hạo Nhiên và Khả Hinh, hôm nay còn phái người đưa tới lễ hỏi. Người em gái này của cậu ta, càng nhìn càng đáng yêu. Còn có người phiên dịch cho Khả Hinh trong trận thi đấu rượu đỏ của Lý gia, cha hiện nay là cán bộ của đại sứ quán nước Anh, bản thân cô cũng làm việc trong bộ ngoại giao, tính tình thiện lương đáng yêu..."
Diệp Mạn Nghi chuyên tâm nhìn về phía hình ảnh thiên kim Lý gia, hình ảnh thanh xuân thiếu nữ, mặc đồng phục váy ngắn màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, đứng trước bục phiên dịch, mặt bộc lộ nụ cười ngọt ngào, cùng Khả Hinh lại cũng có vài phần tương tự, bà lại hài lòng gật đầu.
Tưởng Vĩ Quốc rốt cuộc vào lúc này lên tiếng, nhìn về phía vợ nói: "Chuyện của Hạo Nhiên, bà vất vả như vậy làm gì, có chuyện gì giao cho Nguyệt Dung đi làm thì tốt rồi. Bà ấy mỗi ngày đều nhàn rỗi, chỉ biết hồ nháo! Bà xem một chút vì hôn lễ này mà bận đến ngủ cũng không ngon."
Diệp Mạn Nghi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía chồng.
Tưởng Vĩ Quốc rốt cuộc vào lúc này lại bộc lộ vẻ đau lòng chậm rãi nói; "Đều nói chủ tịch Trang hiểu được đau lòng bà xã, hình như tôi không hiểu đau lòng bà xã... Bà xem bà càng bận rộn, mệt mỏi, tôi càng đau lòng."
Diệp Mạn Nghi rốt cuộc nhịn không được, mặt bộc lộ nụ cười tươi nhìn về phía chồng mình, sau đó mới lại giơ