Trang Tĩnh Vũ cùng mọi người nghe thấy lời này, liền mỉm cười xoay người nhìn về phòng khách bên ngoài.
Quả nhiên, một hồi tiếng nói cười truyền đến, không lâu sau, liền trước nhìn thấy Diệp Mạn Nghi cùng Lý Tú Dung dìu nhau đi vào, sau đó mới đến Ân Nguyệt Dung dìu Đường Khả Hinh được coi như bảo bối mỉm cười tiến vào. Trang Hạo Nhiên thì không rời bà xã nửa bước, ở trong tiếng nói giỡn của mọi người, anh cũng cảm thấy thật hạnh phúc.
“Khả Hinh, cuối cùng con cũng đã trở về... Mẹ con ngồi lẩm bẩm cả một buổi sáng rồi, nhưng bà nội Chu lại không cho chúng ta đến bệnh viện đón con, nói cái gì mà không cần quá mức long trọng, phải tích đức cho đứa trẻ...” Trang Tĩnh Vũ đứng dậy, cười nói với Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh có chút ngượng ngùng, nhìn về phía các vị trưởng bối nói: “Cảm ơn cha, đã khiến mọi người bận tâm rồi, tất cả đều ổn...”
“ Không bận tâm, không bận tâm, những ngày kế tiếp, cực khổ nhất vẫn là con mà...” Trang Tĩnh Vũ vui vẻ cười, nhìn thấy con dâu hôm nay một thân váy dài màu lam nhạt, lại càng tăng thêm phần dịu dàng thanh tao, ông không khỏi gật đầu cảm thán nói: “Từ trước đến giờ cha vẫn thấy con là đứa trẻ khôn ngoan, hiểu truyện lại kiên cường, Hạo Nhiên lấy được con là phúc đức của nó. Nay con mang thai, lại là thai đôi, ba thấy đây hẳn là phúc đức tu từ mấy đời của Trang gia nhà chúng ta. Trước đừng nói nhiều, con vừa từ bênh viện trở về thì lên lầu nghỉ ngơi chút đi... Còn có, có gặp tình trạng thai nghén, buồn nôn gì không?”
"Tạm thời còn chưa có...” Đường Khả Hinh lại ngượng ngùng cúi đầu cười nói, tay liền nhẹ vỗ về bụng mình, mềm giọng nói; “Còn giống như không có phản ứng gì.”
Trang Hạo Nhiên nghe thấy lời này, hết sức dịu dàng cưng chiều cúi đầu nhìn bà xã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Chí Long từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn con gái nói: “ Bây giờ cũng không giống ngày xưa, nếu như thân thể có chỗ nào không thoải mái, phải nhanh chóng nói ra, đừng gánh một mình. Con bây giờ đã là mẹ đứa nhỏ, không những phải chiếu cố tốt chính mình mà còn phải chăm sóc cho cả đứa trẻ nữa biết không?”
Cha, con biết ròi mà! Cha cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho mình cùng bảo bảo thật tốt...” Đường Khả Hinh ngọt ngào cười nói.
“Nhanh lên lầu rửa mặt chải đầu một chút đi!” Ân Nguyệt Dung lập tức xoay người đỡ Đường Khả Hinh, trong lòng tràn đầy vui mừng nói: “Con mới từ bệnh viện trở về, tắm cái rồi xuống lầu, mẹ làm đồ ăn ngon cho con, không chỉ ăn cho con mà còn phải ăn cả cho cháu trai của mẹ nữa.”
Bà nói xong, tâm trạng vui mừng khi vừa thăng chức bà nội, nhẹ vỗ về cái bụng nhỏ của con dâu.
Mọi người nghe thấy đều cười rộ lên, Trang Ngải Lâm cũng vui lây, nói; “Mẹ, mẹ đừng dùng sức như vậy!! Vạn nhất vỗ hư thì phải làm sao đây? Con còn muốn thiết kế quần áo cho hai đứa nhỏ nữa!”
Bà nội Chu mỉm cười cất bước đi xuống cầu thang, vô cùng tôn kính tiếp lời Trang Ngải Lâm: “Đại tiểu thư thật có tâm, chắc hẳn hai cháu ngoại trai cũng có thể cảm nhận được. Chỉ là đứa nhỏ còn chưa có sinh ra, trước vẫn nên làm đồ lót cho hai đứa nhỏ đã, đợi chúng sinh ra rồi, ngài có thể tùy ý chuẩn bị lễ vật cho hai đứa rồi.”
Trang Ngải Lâm nghe thấy lời này, liền mỉm cười gật đầu, chỉ là sau này ai cũng không biết, tiểu bảo bối nhà Trang gia, vừa sinh ra đã mặc trang phục còn tôn quý hơn cả trang phục của các hoàng tử trong hoàng gia.
Lý Tú Dung lúc này cũng mỉm cười tiến đến bên Ân Nguyệt Dung thúc giục Đường Khả Hinh mau lên lầu, nói hai người vừa mới từ bệnh viện trở về, hay là trước tắm rửa chải đầu một chút, lát nữa xuống lầu sẽ cùng các bậc trưởng bối nói chuyện sau.
Đường Khả Hinh nở nụ cười ngọt ngào, cùng ông xã đưa mắt nhìn nhau một cái, liền lễ phép chào hỏi mọi người, sau mới xoay người cùng nhau lên lầu. Thi Ngữ, Dĩnh Hồng cùng Giai Kỳ đều nhanh chóng tiến lên đỡ cô, mọi người vừa nói vừa cười đi lên lầu. Nhất là Trang Hạo Nhiên quả thực vô cùng thương xót bà xã vất vả, còn chưa đi được mấy bậc cầu thang, liền một hồi che chở, một hồi đỡ bụng... Thấy thế, Dĩnh Hồng, Giai Kỳ cùng mọi người cũng nhịn không được mà bật cười.
"Anh không cần phải khẩn trương như vậy... Em không sao...” Đường Khả Hinh nở nụ cười bất đắc dĩ, lại cất bước đi thêm mấy bậc cầu thang nữa, mới phát hiện cầu thang hôm qua còn là mặt đá cẩm thạch, hôm nay liền đã được trải thảm ấm áp.
“Không được! Anh rất lo lắng...” Trang Hạo Nhiên nói xong, trong nháy mắt liền ôm lấy bà xã, căng thẳng ôm lấy bà xã vào trong ngực, nói: “Vẫn nên ôm em đi lên thôi! Như vậy em sẽ không thấy mệt nữa!”
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ vươn tay, ôm lấy cổ ông xã, có chút ngượng ngùng liếc nhìn Dĩnh Hồng cùng Tịnh Kỳ đang cúi người cười trộm; “Đừng như vậy mà, nhiều người đang nhìn này, anh mau buông em xuống...”
“Anh ước gì toàn thế giới có thể nhìn thấy...” Trang Hạo Nhiên nói xong, liền * cười, rồi mới tiếp tục ôm lão bà, vững vàng, đều đặn cất bước lên tầng.
Cánh cửa phòng ngủ như cũng biết vui mừng rộng mở chào đón chủ nhân của nó.
Vài người hầu đứng ở trước giường thu thập chăn màn, vừa nói vừa cười. Ga trải giường màu lam đậm, thoang thoảng hương thuốc an thai, thuốc kia sáng sớm đã được bác Phúc sai người mang tới.