Đêm lạnh như nước, những đám mây thỉnh thoảng tụ tập lại một chỗ, thỉnh thoảng lại sơ tán, những ánh sáng nhỏ cũng dần dần ẩn lui.
Tòa thành Trang gia lập tức rơi vào một mảnh bóng đêm, chỉ có những vệ sĩ lặng yên đi qua đi lại. Mặt trăng nơi chân trời muốn giấu kín trong màn đêm, không bao lâu sau có những tiếng bước chân rõ rang mà trầm trọng truyền đến, thậm chí mang theo âm thanh loẹt xoẹt của làn váy tím dài. Điệp Y im lặng không lên tiếng, vẫn như cũ với khuôn mặt lạnh như băng, đón làn sương mù từ từ đến, theo lời Trang Hạo Nhiên phân phó trở về nghỉ ngơi, nhưng vẫn là từ từ hướng vào rừng cây đi đến, đêm khuya chưa bao giờ ngủ liền cảm thấy, nhắm mắt lại chính là thân thể giống như bị người ôm lấy ném lên, lại hung hăng lôi kéo chính mình, không để cho mình bị ném đi, là than thể ấm áp kia...
Sương mù rơi càng ngày càng nhiều khắp rừng cây, lặng yên không có một chút tiếng vang.
Điệp Y tiếp tục cất bước đi về phía trước, hai tròng mắt phảng tựa như không có ánh sáng, lại cảnh giác vô cùng.
Đột nhiên một trận tiếng vang từ đằng xa như cảnh trong mơ ruyền đến, tựa như ai oán sâu xa, nói chung chỉ là mang theo một mảng ưu thương.
Điệp Y trong nháy mắt dừng lại, hai tròng mắt lập tức lóe ra tia lợi hại, đứng giữa làn sương mù nhìn về phía trước, thân thể trong nháy mắt cứng lại, cả người dâng lên cảnh giác, thật sâu ngóng nhìn một đoàn kia, rõ ràng biết phía trước có vật khác thường, hơn nữa cơ hồ có hai sinh linh trở lên, hai tay cô nắm thành quả đấm, thật sâu nhìn về phía trước.
Một trận gió dần dần thổi tới, dường như đưa trận âm thanh ai oán kia, có chút rõ ràng truyền đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điệp Y trong nháy mắt cứng lại, trừng lớn hai mắt, nghe âm thanh ai oán kia, không thể tưởng tượng ra mắt nhìn về phía sương mù dày đặc phía trước, lần đầu tiên trong đời có cảm xúc như một người bình thường, thương, đau, vui mừng, sợ hãi, kinh ngạc nhìn về phía trước, hai tròng mắt thậm chí ngấn lệ, vẫn như cũ không thể tin tưởng, thậm chí lồng ngực truyền đến một trận thở dốc...
Quả nhiên, sức gió lớn dần, trận sương mù cuối cùng cũng dần dần tan đi, Lãnh Mặc Hàn mặc áo sơ mi cùng quần tây đen, trước giữa làn sương mù, thâm trầm mà đau lòng nhìn về phía Điệp Y...
Điệp Y hai tròng mắt rưng rưng, trước thấy rõ thân ảnh thâm trầm kia của Lãnh Mặc Hàn, thật sâu mà kích động, mang theo cảm giác không thể tưởng tượng ra, lại cúi đầu thật sâu nhìn về phía bên cạnh anh kia mê đoàn.
Không bao lâu sau, sương mù rốt cuộc tan đi, tức khắc hiện ra một con chó săn hoàng mao mười sáu tuổi, như vậy thoi thóp chỉ còn một hơi nằm bên cạnh Lãnh Mặc Hàn. Đôi mắt to linh lợi trong quá khứ bây giờ theo sinh mệnh từ từ biến mất, mà chậm rãi nhẹ nhắm lại, đôi chân bị các loại động vật ngoại tộc khác làm gãy, theo làn sương mù nhẹ rũ xuống. Có vẻ ai oán như vậy, lại đang nhìn về hướng Điệp Y, dường như theo làn sương mù nhẹ rũ xuống nhìn thấy bằng hữu, nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, lại nhẹ kêu một tiếng, muốn cất bước đi về phía trước nhưng chân sau cũng đã què té trên mặt đất...
Điệp Y lập tức khiếp sợ mở to mắt nhìn về phía sinh linh phía trước sắp sửa đánh mất sinh mệnh của mình, không hiểu lại hồi tưởng đoạn thời gian bị nhốt trong lồng sắt, năm tháng ở trong nước, thường xuyên là than thể ấm áp kia nhích lại gần mình, mang đến cho mình ấm áp, thậm chí ở lúc mình sắp sửa bị nắm chạy, là nó ôm lấy chính mình, tùy ý để gậy sắt đâm vào chân sau của nó, máu tươi lúc đó từng trận tuôn ra.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Một cô gái dường như không còn có tình cảm nhân loại, lúc này nhìn về phía sinh linh già trước mặt, lại tựa nhìn thấy người thân, nơi cổ họng dường như nghẹn ngào đau khổ mấy thế kỉ, tùy ý nước mắt từng giọt chảy xuống. Đứng trên mặt cỏ ẩm ướt đã lâu, rốt cuộc không thể tin tưởng phi người lên, giống như đứa nhỏ phi phác hướng đến sinh linh già kia, nghẹn ngào kêu lên ngôn ngữ.quốc gia khi đó:“A gia...”
Cô gái này trong nháy mắt nhào tới trước mặt chú chó săn kia, đem cơ thể già nua đó ôm vào trong lòng, ngửi được mùi vị quen thuộc, lập tức lại dường như lúc bị nhốt, từng trận co quắp khàn khàn khóc...
Chú chó săn kia cũng giống như biết được Điệp Y, chớp chớp mắt, như người thân ai oán kêu một tiếng.
Điệp Y đem chú chó săn kia ôm thật chặt, nước mắt từng giọt chảy xuống, vẫn như cũ siết chặt đôi chân nơi bị gậy sắt cắm vào, lúc đó máu tươi trận trận chảy xuống, cô luôn khát vọng tìm được nó, đây là mộng tưởng duy nhất trong đời của cô, là mục đích sinh tồn suy nhất.
Lãnh Mặc Hàn lặng yên đứng bên cạnh, nhìn về phía Điệp Y lần đầu tiên như vậy khóc thảm thiết, hai tròng mắt anh cũng rưng rưng, nhớ tới lúc mới gặp gỡ cô bé này, cô á khẩu không trả lời được vô cùng đáng thương. Vì tìm kiếm chú chó này, Trang Hạo Nhiên phế tận tâm tư, xuất động vô số nhân lực cùng vật lực, truy tố đến chuyện xảy ra hơn mười năm trước, trằn trọc mới bây giờ mới đem chua chó săn cứu ra, vốn là muốn vì nó tẩy trừ thân thể, lại phát hiện nó đã bị thương vô cùng nặng...
"A gia...” Điệp Y lại như vậy kích động rơi lệ ôm chặt chú chó săn kia, ngửa mặt rơi lệ, lại dường như giải quyết xong tâm nguyện trong cuộc đời mình, cuối cùng đem chôn giấu trong thế giới của chính mình, như được thả ra.
Mấy người Mỹ Linh cùng Thanh Bình nhao nhao đứng trong rừng cây nhìn về phía Điệp Y như vậy kích động rơi lệ, các cô cũng nhao nhao rơi lệ...
Trang Hạo Nhiên thì dừng đứng trước sân phơi nhìn về phía than ảnh nhàn nhạt của Điệp Y, hơi lộ ra nụ cười.
Trên thế giới này, xác thực, phàm là người không tôn trọng sinh linh, liền không có cách nào có thể sống trong tình cảm sâu sắc nhất, cái loại tình cảm mà nỗ lực mới có được ý nghĩa tận cùng.
Thời gian dần dần trôi qua, vô luận người sống như thế nào, thời gian đều khoái trá chạy trốn.
Trang Hạo Nhiên vẫn kiên định nghỉ ngơi tròn ba tháng, này có lẽ từ quá khứ đến bây giờ là kỳ nghỉ dài, ba tháng này, anh sẽ tận tâm tận lực làm bạn với bà xã mình, mỗi ngày sớm một chút cùng bà xã ăn cơm, còn bữa tối đều là anh tự mình nấu nướng. Thâm chí thừa dịp này thật tốt làm bạn, chăm sóc cho ca mẹ, mà thai nhi trong bụng Đường Khả Hinh, mỗi một ngày đều lớn lên, được cha chăm sóc xác thực nhìn so với bình thường rất tốt. Mà sau khi trải qua ba tháng đầu của thai nhi, vì ở trong nhà thực sự quá lãng phí thời gian, liền muốn phục chức đi làm mấy tháng...
Bắt đầu trong nhà mỗi người đều không tán thành, thế nhưng chủ nhiệm khoa cảm thấy, tình trạng thân thể người mẹ hiện tại rất tốt, thỉnh thoảng đi làm phân tán thời gian lo nghĩ khi mang thai, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt, cho nên Đường Khả Hinh liền vui sướng trong sự bảo vệ cẩn thận từng li từng tí của người hầu, thật vui vẻ đi làm. Mặc dù thỉnh thoảng hai bảo bối có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng loại cảm giác này càng thêm kiên định, nhưng cử động này đều khiến cho mấy người Tưởng Thiên Lỗi sợ hãi...
Có đôi khi, mời dự họp hội nghị của bộ rượu vụ, Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở vị trí chủ trì, nhìn khuôn mặt Đường Khả Hinh khẽ nhúc nhích liền cho rằng cô