Phòng ăn cung đình chí tôn!
“Vân ảnh thường” chín tầng song sa như mộng như ảo được long trọng vén lên, nước mưa tuôn rơi giống như kim cương lấp lánh nhấp nháy dưới đất. Ngoài cửa sổ vô số cây chuối cũng nương theo ánh đèn tươi đẹp lóe lên đủ mọi màu sắc bóng loáng. Thúy Trúc hiên vô số nhân viên tạp vụ ai ai trên mặt cũng tươi cười chúc mừng, bưng điểm tâm tinh xảo “Hồ điệp tô” “Phi tử cười” “Như ý cao” phân chia đều bày lên trên các bàn ăn cửu long. Các tân khách vui vẻ cười nói thanh âm truyền khắp phòng ăn, đều đang đàm luận màn “Ảo thuật” vừa rồi của Trang Hạo Nhiên phấn khích như thế nào, còn có đoạn về “Hôn nhân như nước” vô cùng cảm động!!
Trang Hạo Nhiên bồi bên cạnh Đường Chí Long mặc dù khiêm tốn đối diện với lời tán thưởng của mọi người kể lại chuyện bày mưu tinh kế tỏa ra quang mang cường liệt, mị lực bắn ra bốn phía quả thực sắc bén không thể đỡ, nhất là khi nhắc đến ma pháp “nhỏ nước” anh càng cười đến tiêu sái mê người. Mặc dù trong yến hội một ít thiếu nữ nổi tiếng trong chính giới đều biết rõ anh đã có vị hôn thê hơn nữa còn tình thâm chân thành nhưng vẫn là không khỏi bị anh hấp dẫn, chỉ cần mâu quang nhẹ liếc về phía chàng trai này trái tim liền bang bang nhảy, thật là hâm mộ vị hôn thê của anh.
Lúc Trang Hạo Nhiên tự mình kính trà Trương ủy viên và Tô Triệu Thần thì hơi thu lại thần sắc thâm tình nhìn vị hôn thê.
Đường Khả Hinh bồi ở một bên cười e thẹn ngọt ngào động lòng người không dám phát ra tiếng.
Lúc này yến hội long trọng như thế tất cả đều là nhân vật chí tôn đáng được tôn kính dù cho hai người có bao nhiêu tình thâm, biết bao tưởng niệm, đều phải bận tâm đến cấp bậc lễ nghĩa không dám lỗ mãng vượt quá.
Ân Nguyệt Dung ngồi bên cạnh Đường Khả Hinh cười đến xán lạn hài lòng ôm chặt cô trong lòng cảm động nói với mọi người: “Mọi người không biết người con dâu này của tôi rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú, ngoan ngoãn hiểu chuyện! Nhất là thời gian Hạo Nhiên gặp chuyện không may con bé biểu hiện thái độ kiên quyết thật làm cho người ta cảm động!! Tôi đã nghĩ nếu như Hạo Nhiên có thể cưới con bé tôi tình nguyện giảm thọ mười năm! Không ngờ tôi thực sự đã được như nguyện, thực sự Bồ Tát phù hộ!
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cười vang.
Diệp Mạn Nghi nghe lời này cũng không khỏi nhìn về phía Ân Nguyệt Dung đùa: “Còn Bồ Tát phù hộ? Mỗi lần về nước mời bà bồi tôi đến Hoằng Pháp tự dâng hương, bà không phải thắt lưng đau thì chính là tay đau, chân đau, dù sao chính là đủ loại lý do. Lần này Trang gia có thể cưới được dâu hiền ngoại trừ công lao của Đường chủ tịch thì đều do Khả Hinh ngoan ngoãn hiểu chuyện, cùng bà một chút quan hệ cũng không có!”
Mọi người nghe lời này lại lần nữa cười rộ lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trang Hạo Nhiên cũng cười theo mọi người, trầm ổn đặt chén trà xuống ngồi xuống cạnh Đường Khả Hinh tay vô ý nhẹ khoác lên bờ vai mềm mại nhỏ gầy của cô.
Đường Khả Hinh trong nháy mắt cảm giác cả người bủn rủn hai tay giấu dưới bàn ăn nắm chặt túi xách, tâm kích động sôi trào muốn nhẹ đụng vào bàn tay nơi bả vai mình, điểm tiếp xúc ấy làm cho cô vô pháp chống cự...
“Tại sao không có quan hệ?” Trang Ngải Lâm ngồi ở một bên cũng cười theo: “Mẹ cháu thế nhưng có tầm quan trọng không nhỏ đấy! Chỉ là không có ai phát hiện bà đại trí giả ngu mà thôi! Đoạn thời gian trước Khả Hinh ôm gối tới nhà chúng cháu nhớ Hạo Nhiên đến ngủ không được đều là mẹ cháu ôm con bé ngủ che chở như con thỏ nhỏ! Hận không thể biến mình thành nam nhân!”
Phốc!!
“Ha ha ha ha ha...” Tất cả mọi người đều cười vang ngay cả Nhã Tuệ và Tô Thụy Kỳ cũng không nhịn được cười rộ lên.
Đường Khả Hinh lập tức kinh ngạc mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía Trang Ngải Lâm thực sự là xấu hổ mất mặt muốn tìm một cái lỗ chui vào. Cô nhất thời vừa tức vừa vội ngẩng đầu nhịn không được giậm chân kêu: “Chị... Chị!!”
“Mọi người nghe một chút!” Trang Ngải Lâm không khỏi lại trêu đùa nói: “Con bé gọi chị thật dễ nghe, gọi ba mẹ càng dễ nghe hơn!”
Toàn bộ mọi người lại lần nữa cười rộ lên.
Đường Khả Hinh nhất thời mắc cỡ mặt đỏ bừng vội vàng vươn hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn mất mặt đến mức muốn đứng dậy rời đi...
Trang Hạo Nhiên vội vàng cười thương yêu vươn tay nhẹ kéo hông vị hôn thê làm cho cô ngồi xuống mang theo thâm tình nói: “Đi vào trong đó? Ngồi ở bên cạnh anh...”
“Mọi người đều trêu đùa em thật không muốn ngồi đây!” Đường Khả Hinh ngồi trở lại vị trí thật mắc cỡ không dám ngẩng đầu.
Đường Chí Long ngồi ở một bên mang theo cảm động an ủi tươi cười nhìn về phía con gái bộ dáng xấu hổ liền nhịn không được nhắc nhở: “Được rồi, sắp phải gả cho người ta nên hài lòng mới tốt. Có thể gả cho Hạo Nhiên là phúc phận của con, tương lai phải hảo hảo quý trọng.”
“Cái đó!” Trang Tĩnh Vũ nghe Đường Chí Long nói lập tức cười đáp “Là Hạo Nhiên nhà chúng tôi chiếm tiện nghi! Thằng bé có thể lấy được Khả Hinh là phúc phận lớn nhất của nó! Nếu như súc sinh này dám không tốt với Khả Hinh tôi là người đầu tiên sẽ thu thập nó!”
“Sao có thể?” Trang Hạo Nhiên nhẹ tay phủ ở lưng dưới Đường Khả Hinh cười thâm tình nhìn vị hôn thê nói: “Con đau cô ấy còn không kịp, tương lai dù cho đặt ở trong miệng con cũng sợ cô ấy đau!”
Mọi người lại kịch liệt sôi trào hâm mộ đố kỵ.
Đường Khả Hinh càng nghe tâm càng ngọt như mật.
"Hạo Nhiên!” Tưởng Vĩ Quốc đột nhiên lạnh lùng gọi Trang Hạo Nhiên!
“Vâng!” Trang Hạo Nhiên một chút ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc cười hỏi: “Ngài có gì phân phó!”
Tưởng Vĩ Quốc sắc mặt tuấn lãnh nghiêm túc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên cảnh cáo nói: “Cháu phải kiên định đối xử tốt với Khả Hinh nếu không ta và cha cháu tuyệt đối sẽ không tha cho cháu! Cháu phải nhớ kỹ đi được tới hôm nay đã phải trải qua những gì!”
“Vâng!” Trang Hạo Nhiên thật sâu nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc mỉm cười gật đầu ứng.
“Quả thực...” Tô Triệu Thần mỉm cười nâng chén trà nóng lại nhấp một ngụm mới bật cười nói: “Hạo Nhiên thật đúng là hao hết tâm tư, cha vợ tương lai cũng giúp không ít việc.”
Đường Chí Long lập tức co quắp lúng túng ngẩng đầu nhìn Tô Triệu Thần bật cười giả bộ hồ đồ nói: “Này... Việc này liên quan gì đến tôi?”
Đường Khả Hinh nghe Tô Triệu Thần trong lời nói có ý, cô lập tức có chút kỳ quái quay đầu nhìn cha nghĩ thầm chén nước kia lúc nào có thể kích thích rung động không có lưu ý những chi tiết khác.
“Còn không liên quan đến ông...” Tô Triệu Thần bật cười nói: “Mắt chớp liên hồi... chợt lóe lấp lánh.”
Toàn bộ mọi người cùng nhau cười vang, thậm chí có một chút tân khách không hiểu vội vàng muốn lão nhân gia ông giải thích.
Tô Triệu Thần lại chỉ cười lắc lắc đầu.
“Chúng tôi quả thực thấy khẩn trương kích động!” Bàn kề cận một ít khách quý là phu nhân của các nhân vật nổi tiếng thương giới đều nhao nhao hiếu kỳ cười nói: “Đều cảm thấy tổng giám đốc Trang quả thật khó có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, một hồi khiêu vũ, sau