Toàn bộ phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh.
Tiêu Đồng cùng Trương Thục Dao lúc mở hai cánh cửa ra, mang theo một chút nghi hoặc nhìn về phía Tưởng Văn Phong. Hắn lúc này lộ ra vẻ mặt khẩn trương, hai chân dường như đinh đóng trên mặt đất, động cũng không dám động, chỉ là hơi thở dốc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mọi người bên trong phòng làm việc. Trên chiếc ghế tổng giám đốc, một than ảnh màu đen đang ngồi đó, phía trước không biết đang biểu diễn tiết mục gì, chỉ cảm thấy không khí này càng ngày càng khủng bố.
Hắn không khống chế được nuốt khan nơi cổ họng, cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngịu ẩn nhẫn.
Trang Hạo Nhiên híp mắt, nặng nề nhìn về phía trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, có mấy chú chim bay qua, mỗ chỉ chim diều chính lợi hại phi thiểm mà qua. Nhớ tới những lời Điệp Y vừa báo cáo lại với mình, mi tâm anh chợt nhíu lại, dường như mang theo một vẻ thần bí khó lường mà lại giống như đang chơi đùa, nghĩ xem nên giải quyết con mồi này thế nào, tay anh nhẹ nắm cằm.
Bầu không khí ở nơi này càng ngày càng khẩn trương, trên bàn làm việc điện thoại của thư ký vang lên: "Tổng giám đốc, hội nghị lần thứ hai về dự án khách sạn dưới nước của Hoàn Cầu mười lăm phút sau bắt đầu. Địa điểm tổ chức là tại phòng hội nghị số một khách sạn Á Châu!"
Trang Hạo Nhiên nghe lời này, do dự suy tính rất lâu, cuối cùng tay chống lên mặt bàn làm việc trước mặt, chậm rãi đứng lên, hai mắt lộ ra tia nhìn lợi hại nhìn về phía Tưởng Văn Phong đang đứng bên ngoài cửa phòng. Vẻ mặt anh hơi cười, từ từ cất bước đi về phía hắn, cho đến khi trầm mặc tới trước mặt của hắn, một mét chín chiều cao cơ hồ chiếm ưu thế tuyệt đối, ép tới trước mặt người một bóng mờ. Anh lại lộ ra vẻ cười như không cười, cánh tay nhẹ đặt lên khung cửa, hạ thấp ánh mắt, khí thế nhìn về phía người trước mặt.
Tưởng Văn Phong cảm giác một cái bóng mờ ép tới chính mình thở không nổi, không khỏi chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên híp mắt, giống như một người anh trai, khí thế nghiêm túc, chậm rãi hỏi: "Đi đâu? Không đi họp..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Văn Phong hai tròng mắt nặng nề, nhanh chóng nói; "Ách... Bác gái và dì Ân lên núi dâng hương, chuyện này, tôi đã thông báo đến Tưởng ca ca."
"A..." Trang Hạo Nhiên đáp, mắt liễm hơi thấp nhìn người trước mặt, không biết có phải do hoa mắt hay không, dường như nhìn ra xuyên qua một chút hồng, mạch máu trong cơ thể như muốn sôi trào lên, anh thở dốc đem nó chậm rãi áp chế xuống, chỉ là giống như nhẹ nhàng an ủi, nhàn nhạt nói; "Tôi không phải đã nói rồi sao? Bình thường nếu như không có chuyện gì trọng yếu, không được vắng mặt trong cuộc họp. Đã lớn như vậy, chuyện nặng nhẹ nên biết phân biệt, đúng không?"
Trái tim như bị xé ra!
Sắc mặt Tưởng Văn Phong có chút biến đổi, nhưng vẫn là vội vàng gật đầu.
Trang Hạo Nhiên lại nặng nề lặng yên liếc mắt nhìn hắn một cái, cùng bộc lộ nụ cười nhàn nhạt, hơi đứng thẳng lên. Lúc hắn sắp sửa xoay người, tay anh lại chậm rãi cầm vai Tưởng Văn Phong, giống như dã thú mà siết chặt, nhưng lại tách ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như không có chuyện gì, không cùng hắn so đo.
Tưởng Văn Phong lại chợt cảm thấy bả vai của mình giống như bị nghìn cân ép xuống, hắn không có quên, người này ùng mình có cùng huyết thống, là anh trai mình, là một cao thủ.
Tiêu Đồng vội vàng giữa bầu không khí quỷ dị này, đi về vị trí tổng giám đốc, cầm lên áo vét trắng mặc vào cho anh. Trang Hạo Nhiên đưa lưng về phía mọi người, trầm mặc mặc áo vét màu trắng vào, một bên khuy nút áo lại, hai mắt híp chặt, một cỗ hơi thở mạnh mẽ đến nổi gân tay nổi lên, nhưng anh vẫn là trầm mặc.
Tiêu Đồng ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái, rõ ràng cảm giác được anh đang tức giận, cô lại không dám lên tiếng!
Tứ đại phó tổng giám đốc cũng trầm mặc đứng ở nơi đó, không dám nói chuyện.
Trang Hạo Nhiên cài xong khuy áo, hơi chỉnh lại chiếc áo sơ mi màu đen, lúc này nghiêm nghị phong độ, muôn vàn khí khái xoay người nhìn về phía Tưởng Văn Phong vẫn như cũ bất động đứng trước cửa, anh hơi kỳ nói: "Đi đi! Hội nghị thứ hai, cậu không cần có mặt à? Lên đường đi? Nếu không, tôi và câu cùng đi?"
"Không cần! Tôi tự đi!" Tưởng Văn Phong nghe lời này, tức khắc khẩn trương gật đầu, liền xoay người nhanh chóng ly khai.
Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn về phía hắn cấp tốc rời đi, chậm rãi cất bước đi ra khỏi phòng làm việc.
Tứ đại phó tổng giám đốc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên dáng vẻ yên lặng, bọn họ nhao nhao nhìn nhau, lại vội vàng thu thập những tờ A4 lời thề kết hôn kia, cũng mặc âu phục vào nhanh chóng đi ra ngoài.
Phòng hội nghị số một khách sạn Á Châu!!
Vô số lãnh đạo cấp cao cao đi ra khỏi thang máy, nhằm vào hội nghị hôm nay thảo luận chi tiết hạng mục công trình, bao gồm chuẩn bị những gì ở khách sạn dưới nước. Ví dụ như nhân viên huấn luyện, hầm chứ rượu dưới nước,. Mọi người đều nhao nhao tràn ngập chờ mong, mà Đường Khả Hinh là phu nhân tương lại của tổng giám đốc, lần đầu cùng Laurnce tiên sinh là hai người có chức vụ cao nhất bộ rượu vụ, tự mình ký tên đầu tiên trong văn kiện đội ngũ dự họp hội nghị công trình hầm chứa rượu khách sạn dưới nước. Mà hai vị lão tướng cao nhất nhìn hội nghị diễn ra, đây là vì bước đầu tiên trong tương lai đem trọng trách giao cho Đường Khả Hinh. Bác Dịch thì lấy than phận cố vấn hầm rượu dưới nước tham dự hội nghị lần này. Hôm nay là lần đầu tiên anh tham gia hội nghị tại khách sạn Á Châu, cũng là lần cuối cùng, bởi vì ba ngày sau anh sẽ trở về vườn nho của mình, chuẩn bị thu hoạch đợt thứ hai.
Toàn bộ phòng hội nghị số một đều có tiếng nhao nhao bàn luận, có bao nhiêu đề