Mộc Tiểu Đồng khẩn trương mà vỗ phía sau lưng bà, muốn bà bình tĩnh, “Mẹ, mẹ đừng kích động, không phải như mẹ nghĩ đâu.”Mộc Tiểu Đồng hốc mắt đỏ bừng, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, “Con không có! Là anh tư không cần con!”Cô nhớ rõ sinh nhật năm cô hai mươi tuổi, Tống Nho Thần lại ngoài ý muốn lăn xuống triền núi cả người đều bị thương, sau khi anh tỉnh lại, trước tiên lại là khẩn trương mà từ trong túi móc ra một bình đom đóm nhỏ đặt ở trong tay cô, sau đó anh ta vẻ mặt hồn nhiên mỉm cười mà nói với cô, sinh nhật vui vẻ.Anh ta là vì giúp cô bắt đom đóm mới chạy đến vùng ngoại ô, bởi vì cô nói muốn tận mắt nhìn thấy đom đóm một lần.Nhưng tất cả chỉ còn là hồi ức, hiện tại, anh ta cùng Mộc Tiểu Bội đã ở bên nhau, bọn họ có con! Đây là sự thật!“Mẹ, mẹ đừng nói về anh ta nữa, con cùng anh ta đã không có khả năng……” Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, không nghĩ tới người đàn ông từng coi cô như sinh mệnh trong hồi ức kia, tất cả đều trở thành quá khứ.“Đồng Đồng, ngày đó mẹ thấy cậu ta một mình lẳng lặng mà ngồi ở bên ngoài hút thuốc, cậu ta khẳng định là đặc biệt phiền lòng mới có thể như vậy……”“Mẹ, mẹ muốn ăn cái gì, con đi gọt cho mẹ quả tái” Mộc Tiểu Đồng hít sâu một hơi, xoay người đi vào trong phòng.Cô thật sự là không nghĩ lại nghe được chuyện liên quan đến anh ta…… Tống Nho Thần tôi vì anh, đã rất nỗ lực, cũng dám trốn đi vì anh, chỉ là hiện tại quá muộn……“Cô tới làm cái gì!” Mộc Tiểu Đồng cảnh giác mà nhìn chằm chằm cô ta.Mộc Tiểu Bội nhếch miệng cười, “Tôi đến xem bác gái không được sao?”“Nơi này không hoan nghênh cô, mời cô rời đi!” Cô cắn răng oán hận mà nói.Mộc Tiểu Bội cười nhạo, không những không lùi lại mà còn bước lên một bước lớn nói, “Mộc Tiểu Đồng, đây là bệnh viện, không phải nhà cô, cô có tư cách gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
À đúng rồi, cô đừng đụng vào tôi, trong bụng tôi chính là con của Nho Thần.”Đối diện với vẻ mặt khoe khoang của cô ta,Mộc Tiểu Đồng thật sự hận không thể đem cô ta một cước đá thẳng ra ngoài.“Bác gái đâu? Như thế nào lại không có ở phòng bệnh? Không phải là đã chết rồi chứ?.”“Mộc Tiểu Bội, cô câm miệng cho tôi!”“Tôi sợ quá, cô dọa đến bảo bảo của tôi.” Cô ta giả vờ sợ hãi, đôi tay che chở bụng, nhưng khóe mắt lại cười đến âm hiểm.“Đúng rồi, bác gái đã đi đâu rồi, bác ấy lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm Nho Thần là con rể tốt của bác ấy sao? Hiện tại tôi mang đứa nhỏ này tới cho bác ấy xem.
Mẹ cô hình như có bệnh tim có phải không? Bà ấy nếu biết người Nho Thần cưới là tôi, mà cô thì đã sớm gả cho tên ngốc của Lăng gia, bà ấy sẽ thế nào đây? Có khi lại giống năm đó phát bệnh trầm cảm rồi lại đòi tự sát……”“Mộc Tiểu Bội, cô một vừa hai phải thôi!” Mộc Tiểu Đồng hét lên với cô ta.“Ha ha ha…… Mộc Tiểu Đồng, cô sợ rồi sao? Coi không dám nói cho mẹ cô