Edit: V-hy
Nguồn: bachngocsach
***
Sắc trời tối dần, tiếng gào thét của gió biển không dứt.
Trong động Vũ Hiên.
Tiết Vân khom người đưa túi trữ vật lên, cung kính nói: “Bình Lang, đây là bảo vật ngươi giao phó đi mua, không hơn không kém, tổng cộng hao phí năm trăm ba mươi khối linh thạch.”
“Ân, khổ cực.”
Trần Bình quét qua vật phẩm trong túi, không nói nhiều, quay đầu lẳng lặng nhìn Tiết Vân.
Nha đầu này làm việc lưu loát, lại cẩn thận chu đáo, hắn có chút hài lòng.
Lần này mặc dù phân phó nàng đi mua linh vật phẩm giai thấp, nhưng số lượng lên tới hơn trăm loại.
Nữ nhân này không chỉ mua đủ trong vòng nửa ngày, mà còn chia ra nhiều cửa hàng để mua, hẳn là để ngăn chặn sự chú ý của những người hữu tâm.
Bình luận một câu tâm tuệ xảo tư, làm việc nghiêm cẩn cũng không quá mức.
Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác nàng lại là linh căn hạ phẩm kém cỏi nhất.
Trúc Cơ đều khó hơn lên trời, cảnh giới phía sau càng không cần đề cập tới.
“Ngươi hẳn là rất rõ ràng tư chất của mình, tu luyện mười sáu năm vẫn còn ở Luyện Khí tầng ba, ngày sau ngay cả có ta trợ lực, Trúc Cơ kỳ cũng sẽ là điểm cuối của ngươi.”
“Cho nên ta cảm thấy ngươi phải nhanh chóng lựa chọn phụ tu một môn đạo thuật, sau này mới có trợ giúp đối với ta.”
Trần Bình nói thẳng an bài của hắn cho Tiết Vân biết.
Cái gọi là ngoại đạo thuật, chính là tu chân bách nghệ luyện đan, vẽ phù, đúc khí, linh thực phu.
Tu sĩ bình thường có thiên tư xuất sắc, rất ít khi tu tập ngoại đạo thuật ở giai đoạn Luyện Khí.
Dù sao thọ nguyên của tu sĩ Luyện Khí Cảnh so với phàm nhân bình thường không cao hơn bao nhiêu.
Ngoại đạo thuật thường cần chiếm rất nhiều thời gian để nghiên cứu chuyên môn, làm như vậy trên thực tế là mất nhiều hơn được.
Nghe Trần Bình nói vậy, sâu trong đôi mắt đẹp của Tiết Vân hiện lên một tia ảm đạm.
Nàng may mắn, và cũng không may.
Hai mươi mốt năm trước, nàng sinh ra trong dòng chính của Tiết gia đảo Bạch Diệp.
Năm tuổi, gia tộc đã tổ chức một nghi thức trắc linh.
Cùng ngày, tổng cộng tám trẻ nhỏ tham gia trắc linh.
Cuối cùng chỉ có nàng đo lường có được linh căn tu đạo, do đó tránh số phận bị gia tộc hạ xuống thế giới phàm nhân.
Tiên đạo của nàng, bắt đầu từ linh căn hạ phẩm.
Nhưng chính là bởi vì chỉ có linh căn hạ phẩm nên khiến cho nàng tu luyện cực kỳ khó khăn.
Ngay cả khi cố gắng mọi cách, cũng vô ích.
Ba năm trước, tộc trưởng đã gửi một khẩu dụ.
Sau đó nàng giống như một con rối, được gia tộc đưa đến đảo Hải Xương để kết hôn với Trần Bình chưa từng gặp mặt.
Nói là song tu đạo lữ cầm sắt hòa minh, trên thực tế, ban đầu Trần Bình chỉ biết vùi đầu khổ tu, cơ bản coi nàng là một người trong suốt, thậm chí là một thị nữ để sai khiến.
Vì thế, sau khi xác định đạo lữ bị tu sĩ cao giai đoạt xá, đáy lòng nàng xuất hiện ngoại trừ một tia thống khổ cùng lo lắng ra, càng nhiều là kích động cùng hưng phấn vô biên!
Giới tu luyện quần đảo Nguyên Yến tương đối cằn cỗi.
Giá bán một viên Trúc Cơ đan một đạo văn đã cao tới ba vạn linh thạch hạ phẩm, nhị đạo văn vượt qua bốn vạn.
Nhìn qua loại đại gia tộc khí thôn ngàn dặm như Trần gia cũng phải tích góp linh thạch hai, ba mươi năm mới có thể mua một viên cho hậu bối xuất sắc dùng.
Dựa theo quỹ tích lúc trước tu luyện, Tiết Vân nàng cách Trúc Cơ Đan còn kém mười vạn tám ngàn dặm.
Mà không có Trúc Cơ đan, thoát phàm tịnh thủy và các linh vật phụ trợ khác, tỷ lệ thành công linh căn hạ phẩm trùng kích Trúc Cơ Cảnh không đến một thành.
Điều đáng nói là, sáu mươi tuổi là đại hạn cuối cùng của việc trùng kích Trúc Cơ cảnh.
Chỉ dựa vào chính mình có thể tu luyện tới Luyện Khí đỉnh phong, sau đó liều chết trùng kích Trúc Cơ sao?
Cơ hội xa vời đến cực điểm!
Nghĩ tới đây, Tiết Vân quỳ hai đầu gối, ngữ khí thành khẩn nói: “Hết thảy đều dựa vào tiền bối an bài!”
“Ân, tốt.”
Trần Bình nhẹ nhàng nâng nàng dậy, nói: “Ta thấy ngươi có hứng thú với thuần linh sư, không bằng chuyên tâm tu luyện thuật này đi!”
Thế giới mênh mông vô tận này cũng không phải chỉ có nhân tộc mới có tư cách