Bữa cơm vừa được dọn dẹp, đến giờ người lớn quây quần nói chuyện.
Đến tiết mục này Tử Vân Tử lại xin lý do rời đi.
Không hẳn vì cô không muốn nghe nhưng gặp họ hàng là y như rằng: “Cháu học lớp mấy rồi?, Thành tích học?, Lớn thế này chắc sắp lấy chồng đến nơi?, Lúc bằng tuổi cháu…”
Nhưng có một chuyện cô muốn hỏi là Sở Chính Thành đâu? Bữa cơm cũng chẳng có mặt anh.
Chuyện hay mà cô tưởng tượng trong buổi hẹn tối nay cũng chẳng thể tồn tại.
Nhưng bù lại gần đây có một công viên, cô định rủ Dương La Kỳ đến đó chơi.
Nghĩ thôi cô đã thấy hào hứng rồi.
Vẫn chưa bảy giờ nhưng cô rời đi sớm để tránh họ hàng hỏi mấy câu cô không muốn trả lời.
Tử Vân Tử ra khỏi nhà.
Bên ngõ đối diện cô gặp một chú chó phốc lông trắng.
“Chó con! Lại đây!”.
Truyện mới cập nhật
Chú chó tinh nghịch chạy ra khỏi ngõ.
Nó hình như rất rành đường trong làng, đến một con hẻm.
Sâu trong con hẻm tối có mấy thanh gỗ chắn ngang giữa chừa, có một khe hở thì nó chạy qua từ lâu.
Tử Vân Tử tò mò nhìn vào trong, có mấy chú chó ở trong đó.
Chắc có một đường khác dẫn đến bên kia.
“Ai đấy?”
Người mặc đồ đen bên trong đi tới, ánh sáng chẳng đủ để thấy mặt người đó.
Tiếng bước chân chầm chậm như bị đau chân làm cô tá hoả.
Rất giống với cái kẻ gọi là bi3n thái!
Tử Vân Tử không nghĩ nhiều chạy nhanh ra khỏi ngõ.
Chiếc xe đạp vụt qua đụng trúng Tử Vân Tử.
Tiếng kịt phanh vội inh ỏi cả một không gian.
Người kia dựng xe, chạy xuống đỡ cô dậy.
“Có sao không?”
“Dạ không…”
Tử Vân Tử ngước nhìn chàng trai kia.
Cuộc gặp này khiến cô ngơ ngác.
Cô gái nhỏ giảm âm lượng, mình cô mới nghe được.
“Đàn anh”
“Chạy như thế rất nguy hiểm, có biết không?”
Trương Thời Khuynh nghiêm túc nhìn cô một lượt.
Tử Vân Tử mặc bộ quần áo cộc màu hồng hình hoạt hình.
Dừng lại nơi đầu gối cô, vết xượt rơm rớm máu làm lông mày anh hơi nhíu lại.
Tử Vân Tử ngốc nghếch đến phát cười.
“Em không sao thật mà…”
Tử Vân Tử khấp khiễng lùi lại, vết thương ran rát truyền đến đánh ngã cô.
Cả người cô gái nhỏ bị Trương Thời Khuynh ôm trọn, khoảng cách bây giờ là con số không!
Tử Vân Tử bị hành động không vững vàng của chính mình đẩy sang cảm xúc hồi hộp.
Tim cô như muốn văng ra ngoài.
Ngoài việc nhìn anh ra, tâm trí Tử Vân Tử như bị bỏ quên đâu mất chẳng thể nghĩ được gì nữa…
“Nhóc Tử phải không? Nãy thấy anh còn không chào mà chạy như bay thế hả?”
Tử Vân Tử giật thóp, đẩy Trương Thời Khuynh ra, cô gái nhỏ ngại ngùng vén tóc ra sau tai.
Cảm giác như bị bắt gặp làm việc xấu!
Người vừa nói bước lại gần.
Anh cao tương đương với Trương Thời Khuynh, mặc bộ đồ màu đen, trên má có dán cái băng gâu.
Nó không hề phong ấn vẻ điển trai này mà ngược lại nó trở thành phụ kiện khiến con người này thêm nổi bật.
“Anh họ?”
Sở Chính Thành như vớ phải chuyện hay, chiếc răng khểnh vẽ ra nụ cười.
“Nhóc con yêu sớm quá nhỉ? Tình yêu bọ xít?”
Tử