Chùm hoa sữa trắng rung rinh trước cổng nhà.
Mùi của nó bao phủ khắp không gian tưởng chừng như vô tận.
Thật may ở đây chỉ có một cây Tử Vân Tử mới có thể cảm nhận hết cái hương tinh khiết, ngòn ngọt của nó.
Rất dễ chịu như ngày hôm nay, buổi học đầu tiên cô học ở trường trung học phổ thông Bắc Tiêu.
Tử Vân Tử đạp xe qua mang sức gió nhè nhẹ, đáp xuống đất là một bông hoa sữa.
“Kỳ Kỳ, Dương Lãm! Đi học thôi!”
Câu nói quen thuộc trong nhiều năm đi học mà Tử Vân Tử chưa bao giờ thấy phiền phức, ngược lại cô lại cảm thấy rất đáng mong đợi!
Mặc dù có điểm trừ đó là có những lần hai chị em nhà Dương đứng sát mép tường thủ sẵn, nghe thấy tiếng là chạy ra hù cô một trận.
Quậy là thế nhưng chẳng bằng nói dối là đi trước rồi đột nhiên xuất hiện đi cùng làm cô muốn đứng tim.
Người ta thường nói cặp song sinh có thần giao cách cảm nhưng hai người họ đối lập hoàn toàn, không biết liệt kê thế nào cho hết.
Chỉ có cái trò chọc phá Tử Vân Tử là hiểu nhau, không cần nói cũng rõ!
Vì ba người là thanh mai trúc mã mức nên độ thân thiết không chỉ dừng ở đó mà còn làm những điều bất ngờ như tổ chức sinh nhật, thăm hỏi nhau khi bị bệnh,…
Tất cả như một điều hiển nhiên chứ không còn là thứ xã giao phù phiếm.
Tử Vân Tử thở phào vì hôm nay là một ngày bình thường.
Dương La Kỳ rất đúng giờ dắt xe đạp đi ra.
“Còn Dương Lãm? Cậu ta lại dậy muộn hả!”
Tử Vân Tử lắc đầu đánh giá.
“Đôi tử! Đừng giở trò nói xấu ông”
Dương Lãm mở cửa ra ngoài, miệng ngậm lát bánh mì, vội đến chưa khoác xong chiếc cặp.
Tử Vân Tử thở dài mang theo ý cười: “Nói sự thật không phải nói xấu”
Dương Lãm ngồi lên xe, giọng nói đầy khiêu khích: “Để xem sự thật hôm nay…”
Cậu ta đạp nhanh qua để lại câu nói thất thanh: “…ai đến trường trước!”
“Tử Tử đừng…”
Dương La Kỳ không ngăn nổi một Tử Vân Tử hiếu thắng, cô gái nhỏ đã tức tốc đuổi theo.
“Cậu ăn gian! Không công bằng!”
Dương Lãm phấn khích quay đầu khi3u gợi: “Tớ thắng cậu bằng thực lực, không cần nói mấy lời ghen tỵ thế chứ?”
Tử Vân Tử đột nhiên phanh gấp, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa lo sợ, rất nhanh hô hào thông báo: “Dừng lại! Nhìn đằng trước cậu…”
Tiếng kít xe chưa đủ, đôi giày cũng phát ra tiếng ‘sệt sệt’ hãm lại.
Khoảng cách đã rất gần rồi, cho dù đã phanh kịp nhưng đụng người là điều chắc chắn.
Bạn học mặc cùng đồng phục trong hoàn cảnh đột ngột này hoang mang né sang một bên, cuống quýt làm chân quấn cả vào nhau ngã xuống đất.
Thẻ học sinh trên tay định đeo cũng bị văng ra một chỗ.
Dương Lãm chẳng thèm dựng xe đoàng hoàng, để nó đổ xuống.
Cậu nhặt thẻ học sinh mang đến cho bạn học, cái tên và lớp đập vào mặt cậu: Chu Lăng Vận học lớp 11A1.
Cô có mái tóc ngắn được cột thấp sau gáy, dáng