Tất cả đều nghĩ là một bạn học nam nào đó thế mà lại là nữ?
Có người không tin mà phải xác thực lại: “Lăng Lăng trên diễn đàn là cậu?”
Chu Lăng Vận nói phải.
“Khoan…khoan đã! Cậu biết chơi bóng không?”
Chu Lăng Vận im lặng một lúc rồi nêu quan điểm: “Quản lý cũng đâu cần phải biết chơi bóng?”
Tất cả câu lạc bộ không nói gì thêm ngấm ngầm tán thành.
Đúng là bọn họ chỉ tìm quản lý quản đội bóng nhưng cũng phải am hiểu luật chơi mới được.
Một quản lý tốt là khi am hiểu luật, biết nhìn ra điểm mạnh điểm yếu của cả đội thì mới có biện pháp huấn luận.
Dương Lãm đến gần hỏi: “Đàn chị chắc cũng biết luật mới đến đây?”
Chu Lăng Vận tiếp tục nói phải.
“Vậy thôi tôi về đây!”
Dương Lãm cảm thấy nhàm chán quay người bỏ đi trước.
Dương Lãm lại gây điệu bộ ngứa đòn, người trong lạc bộ đến bất lực.
“Này tên kia! Chẳng coi ai ra gì hết thế?”
“Cậu ta chơi giỏi nên có quyền thôi, kệ đi”
Tất cả thành viên cũng bắt đầu giải tán, Chu Lăng Vận được mời vào nhóm của câu lạc bộ.
Tối.
Chu Lăng Vận thoải mái tắm xong, cô nằm lên giường xem qua những dòng tin nhắn ít ỏi trong nhóm bóng rổ của trường Bắc Tiêu.
Chỉ toàn là giờ giấc cuộc thi với Nam Tiêu không thì hẹn những buổi tập sát ngày thi đấu.
Cô mạnh dạn ấn dòng tin nhắn đầu tiên: [Các cậu rất ít tập cùng nhau?]
Dương Lãm đang ăn cơm nhận được tin nhắn sớm nên vào trả lời luôn: [Phải? Có vấn đề gì sao?]
Dòng ba chấm nhấp nhô một lúc lại biến mất.
Chu Lăng Vận định nhắn gì thì phải xong lại thôi?
Vài hình tròn rơi xuống của các thành viên vào xem chứ không nhắn.
Dương Lãm tắt điện thoại tiếp tục ăn cơm, đến lúc lên giường chuẩn bị đi ngủ Chu Lăng Vận gửi một dòng tin nhắn: [Tôi hay xem trường mình và Nam Tiêu giao đấu, phần lớn là Nam Tiêu thắng]
Giờ này ai cũng đang xem điện thoại nên thi nhau vào trả lời tin nhắn.
[Quản lý đang chê đội nhà à?]
[Cậu đến chỉ để khen Nam Tiêu hả?]
[Đó là trước kia thôi bây giờ có @Dương Lãm]
Dương Lãm được gắn tag thông báo nên vào xem một lát.
Chu Lăng Vận đang soạn tin.
Một lúc sau hiện lên với dòng tin nhắn: [ Mấu chốt ở đây là các cậu không hay tập luyện, gần đến ngày thi mới tập chỉ với một hai ngày sẽ chẳng ăn thua.
Nếu muốn có thành tích thì nỗ lực phải xứng đáng]
Có người không nhịn được mà nhắn vào: [Thế ý cậu là gì?]
Chu Lăng Vận suy nghĩ một vài giây rồi trả lời: [Mỗi ngày đều tập luyện]
[Cái này hơi khó]
[Đúng vậy…nhỡ có việc khác phải làm thì sao?]
Chu Lăng Vận mạnh dạn đoán: [@Dương Lãm cậu có thể nói về việc chơi bóng của mình không? Ví dụ như cậu chơi mấy lần trong một tuần?]
Sở dĩ Chu Lăng Vận hỏi riêng như vậy là vì cô thấy từ khi Dương Lãm vào đội, cậu ta được câu lạc bộ mệnh danh là ‘con át chủ bài’.
Nếu như cô nghĩ thì cậu chắc chắn là một ví dụ minh hoạ về việc chăm chỉ