Tòa nhà Institut de France có mái vòm khổng lồ, nằm đối diện ngay cây cầu Pont des arts được ngăn cách bởi con đường Quai de Conti, nơi dòng xe tấp nập qua lại.
Hàng cây phong trụi lá thẳng đều chạy dọc đường dành cho người đi bộ dần dần xuất hiện những bông tuyết trắng trên cành cây.
Đèn đường cùng với đèn xe giao lưu, con đường không bao giờ chịu cảnh tối om.
Bây giờ đã hơn 10 giờ tối ở Paris, không khí giảm dần, đón tuyết rơi.
Trương Thời Khuynh chân dài hơn Tử Vân Tử bao nhiêu thế mà tụt lại phía sau khoảng chục bước chân của cô.
Đoạn đường ít người, ai cũng im lặng tập trung đi đúng làn đường của mình.
Trương Thời Khuynh yên ổn sải bước vừa phải.
Tử Vân Tử không hăng hái bước giống khi nãy, cô dừng lại chỗ ngã tư, nơi đèn đỏ bật sáng.
Nơi Tử Vân Tử cần đến là con đường đối diện.
Có nghĩa là cô phải đợi hai đèn đỏ.
Ở ngã rẽ thứ nhất rồi đi thẳng và tiếp tục theo đường vuông góc mà băng qua, men theo con đường Quai des Grands Augustins để tới nơi.
Đèn đỏ đến giây thứ bảy Trương Thời Khuynh mới bước đến chỗ cô.
Tử Vân Tử vẫn giữ im lặng, đôi mắt trong veo phản chiếu ánh đèn đường, thi thoảng lại chớp một cái.
Qua chín giây nữa anh mới hỏi cô: “C ần sang bên kia không?”
Tử Vân Tử mở miệng, cô hơi ngẩng đầu nhìn hơi khói bay ra vì lạnh.
“Có!”
“Vậy tôi có thêm 40 giây đi cùng em”
Tử Vân Tử tròn mắt nhìn anh, cô hiểu ra rất nhiều nghĩa nhưng không hỏi thêm, để mười giây trôi qua.
Hai người im lặng đi thẳng qua ngã rẽ, tiếp tục đứng đợi 30 giây.
“Đàn anh, có thể hiểu là anh cùng đường với em không?”
Trương Thời Khuynh chưa trả lời vội, Tử Vân Tử rơi vào trầm tư, tiếp tục giữ im lặng.
Đến khi băng qua đường, đi thêm một đoạn Trương Thời Khuynh mới chậm trễ trả lời: “Tôi đang đưa em về”
Anh trả lời chẳng đúng lúc, mấy giây sau cô mới bắt nhịp được.
“Em biết rồi! Nhà anh ở đâu? Anh sống ở đây trong mấy năm qua? Anh tự dựng xuất hiện rồi biến mất? Lúc anh rời đi cũng chẳng nói lời nào? Anh có biết là em…tụi em lo thế nào không?”
Tử Vân Tử định dừng lại ngay câu đầu tiên nhưng không hiểu sao lại mất kiềm chế.
Nếu đây là giọt nước tràn ly thì có phải cô xấu tính quá rồi không?
Ánh sáng trắng vàng từ bên trong cửa kính hắt ra ngoài của Citadines, một khách sạn vừa mang phong cách cổ kính vừa mang cái vẻ hiện đại, mới mẻ.
Tử Vân Tử phát hiện bản thân đã hỏi quá nhiều, vội vã thu hồi bằng lời tạm biệt: “Cảm ơn anh đã đưa em về!”
Bóng dáng cô gái nhỏ chạy vào khách sạn rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái cô đã mất tăm.
Tuyết lững thững rơi tạo hơi lạnh trên bờ môi rồi