Chắc vì dạo gần đây bình yên lẳng lặng thâu tóm tất thảy nên Tử Vân Tử đến giờ chưa nghĩ ra ước nguyện nào.
Điểm thi giữa kỳ một đã có kết quả, tiếng anh tròn 7 điểm nhưng cô lại chọn cách ‘khất nợ’.
Đợi đến lúc có ước nguyện thực sự, cô sẽ thông báo.
Tiếng còi thanh vang tại sân đấu được tổ chức long trọng của trường trung học phổ thông Bắc Tiêu.
Trận đấu kết thúc, sự nuối tiếc rơi vào tường Nam Tiêu ở phút chót thiết tưởng có thể lật bàn thắng.
So với trận cuối hè, lần này Bắc Tiêu khác hẳn.
Cứ như thần tài đến!
Không ai hết, vị thần tài ấy là Chu Lăng Vận.
Đội bóng Bắc Tiêu không ngừng tung hô tên Chu Lăng Vận làm không khí náo nhiệt của buổi giao đấu giữa hai trường chưa có dấu hiệu chấm dứt.
Nụ cười của cô nàng tóc ngắn theo từng động tác khoẻ khoắn của năm thành viên đang tung người cô lên cao.
“Được rồi! Bỏ tôi xuống!”
Được Chu Lăng Vận yêu cầu, tất cả hạ cô xuống.
Dương Lãm tỏ vẻ ghét bỏ nhưng chính miệng cậu ta không thẻ ngang ngược: “Chị vất vả rồi, quản lý đám người nhăng nhít chúng tôi”
Đằng này, Tử Vân Tử đã chuẩn bị chai nước chạy đến nơi Trương Thời Khuynh ngồi.
Bốn người trong đội bóng trường Nam Tiêu về trước, để hai người nói chuyện riêng.
Chai nước giơ lên cùng nụ cười khả ái của Tử Vân Tử.
“Cái này em đặc biệt cho anh!”
Trương Thời Khuynh chỉ ra chỗ thùng nước.
“Chứ không phải em lấy ở kia ra à?”
Tử Vân Tử cười hì hì, đặt chai nước vào tay Trương Thời Khuynh.
“Đặc biệt trong lòng em, khác mà?”
Cô nhóc này ngoài cơ hội ra còn có thể làm gì chứ? Đụng vào là phát ngôn mấy lời đường mật dụ dỗ.
“Đôi Tử, sến vừa phải thôi! Đau tai”
Nhóm Dương Lãm vừa đến có cậu ta, Dương Lãm Kỳ, Chu Lăng Vận và Sở Chính Thành.
“Cũng chẳng phải nói cậu nghe”
Chu Lăng Vận lên tiếng:”Hai đứa tính cãi nhau lần nữa?”
Tử Vân Tử bĩu môi, “Em không thèm chấp cậu ta”
“Được rồi mấy đứa! Hôm nay anh mời, trà sữa thẳng tiến!”
Sở Chính Thành tiện tay quàng vai Dương La Kỳ kéo đi.
Dương La Kỳ không cấm cản nhưng cô không ưa gì hành động này, nhéo vào tay anh một cái.
“Anh em của anh, anh thiếu à?”
Tử Vân Tử bước sau lưng Sở Chính Thành cùng Chu Lăng Vận, buồn miệng nói một câu: “Vậy mà có người nói ở nhà ngủ cơ đấy?”
Sở Chính Thành quay đầu đáp trả: “Anh mày ngủ dậy xong vác mặt đến được không?”
Đằng sau là Trương Thời Khuynh với Dương Lãm nói chuyện với nhau.
“Đàn anh, đội anh thua cũng đừng trách ai.
Người giỏi thường phát hiện chậm trễ”
Cái tính hống hách này của cậu ta hình như là Chu Lăng Vận vô tình tạo ra? Đây được gọi là có quản lý chống chân không? Tự tin gấp mười?
“Đội tôi chưa từng trách ai”
Đúng là Trương Thời Khuynh đang nói sự thật nhưng anh chẳng nể nang gì cả, rút cạn lời nói hùng hồn của cậu ta luôn rồi…
Quán trà sữa có thể thường thức ngay lúc này chỉ có thể là nhà