Tử Vân Tử thở dài nói: “Anh ấy bình thường 6 giờ về mà bây giờ đã hơn bảy giờ rồi”
“Cậu lo làm gì cho mệt, ba mẹ Dương của cậu làm bác sĩ ngày trước cũng tăng ca về muộn suốt, chắc đàn anh cũng vậy thôi”
Tử Vân Tử cũng mong là vậy, ở đây an toàn thế mà anh có thể gặp chuyện gì được?
”Mà…mày lấy nho ở đâu ra vậy?”
Dương La Kỳ chợt phát hiện chùm nho từ đâu xuất hiện Dương Lãm vừa mang vào.
Tất cả dồn sự chú ý vào Dương Lãm.
Dương Lãm nuốt trôi miếng nho, thản nhiên như không: “Ở ngoài kia chứ sao? Ngon lắm, anh chị cũng ăn đi”
Dương Lãm đẩy chùm nho vào giữa bàn.
Sân nhà có giàn nho mới mọc được một chùm còn chưa đủ lớn, Dương Lãm đã bứt ăn.
Tự nhiên như ở nhà là thế này sao?
Sở Chính Thành bình tĩnh nhưng Dương La Kỳ thì không, cô như thú dữ muốn nhai đầu Dương Lãm thành bã.
“Dương Lãm, mày đến báo anh chị có phải không?”
Dương La Kỳ nhổm người dậy, cô muốn xử đứa em một trận.
Nếu không có ai cản, cô thực sự sẽ dạy Dương Lãm một bài học nhớ đời!
Sở Chính Thành giữ tay cô lại, ngăn cản: “Anh cảm thấy trước sau gì cũng phải ăn, em bình tĩnh đi vợ”
Dương Lãm gật đầu, tấm tắc trong lòng.
Đúng là không uổng phí công sức ngày xưa anh đồng ý giúp Sở Chính Thành tản tỉnh Dương La Kỳ.
Người anh rể này đúng là rất có tiền đồ!
Dương La Kỳ không làm được gì, không có nghĩa là Dương Lãm sẽ thoát tội.
Chu Lăng Vận phải tự ra tay giải quyết, cô véo tai Dương Lãm một cái thật đau.
“Học đâu cái thói này?”
Dương Lãm đau muốn khóc, gật đầu lia lịa nhận tội: “Em biết rồi, có chùm nho thôi mà! Xin lỗi chị hai, xin lỗi anh rể, xin lỗi cả chị nữa!”
Tại sao anh lại thành có lỗi với Chu Lăng Vận thế này? Đụng vào nóc nhà mất rồi!
Tử Vân Tử bị mấy con người bên kia chọc cười đến đau bụng.
Tại sao cô có thể chơi với đám người bất bình thường trong những năm qua vậy?
Nói là thức đến sáng nói chuyện cùng cô thế mà quay về ngủ hết, cuộc điện thoại dừng vào thời gian 8 rưỡi tối.
Tử Vân Tử mặc quần áo ấm, mắt cô tự dưng sưng đỏ từ lúc nào.
Cửa nhà đồng thời mở ra, Tử Vân Từ như được cớ không cần phải kiềm nén.
Cô ôm chầm lấy anh đang đứng bên ngoài mà khóc như mưa.
Hành động của cô làm Trương Thời Khuynh chậm vài nhịp, anh xoa nhẹ mái tóc của cô, ngập tràn sự dỗ dành: “Có chuyện gì sao?”
Tử Vân Tử ấm ức khai báo: “Em sợ anh không về nữa…”
Cùng ngày này 9 năm trước Trương Thời Khuynh cũng hành xử kỳ lạ như vậy và biến mất.
Cô sợ quá khứ tái diễn, ám ảnh chuyện anh sẽ bỏ đi mà không một lời tạm biệt.
Trương Thời Khuynh khẽ đẩy cô ra nói chuyện.
“Nhìn anh”
Tử Vân Tử ngậm ngùi lau nước mắt, cô nghe lời nhìn anh nói chuyện.
“Quan hệ của chúng ta chưa đủ để em tin tưởng anh à?”
Tử Vân Tử khịt khịt một tiếng, sau khi khóc xong giọng cô nghèn nghẹn, từ ngữ như tách rời: “Không phải, em tin anh nên mới sợ mất anh”
“Ngốc!”
Trương Thời Khuynh kéo cô cùng vào cùng, cẩn thận thay giày sang