Trước chuyến du lịch đến Pháp, Tử Vân Tử đã bán căn hộ của mình cũng là vì không muốn dính dáng bất cứ điều gì liên quan đến tên bạn trai cũ Giản Tư Trình.
Trước khi tìm được căn hộ mới cô về nhà ba mẹ một thời gian.
Ngồi máy bay hơn nửa ngày trời khó mà tránh khỏi mệt mỏi.
Vừa bước vào nhà nửa bước, Trần Vỹ và Tử Danh chẳng biết đã ồ ạt chạy ra.
Hai người chẳng ai thua ai câu nào.
“Bạn trai con thằng bé không về cùng à?”
“Hai đứa quen nhau thế nào?”
“Thằng bé nó làm nghề gì?”
“Ba mẹ thằng bé làm nghề gì?”
Trước câu hỏi cuối cùng của Tử Danh, hai mẹ con im lặng nhìn ông đánh giá.
Tử Vân Tử lắc đầu, bất lực đến bật cười: “Ba à! Sao lại đánh giá anh ấy qua nghề nghiệp của ba mẹ anh ấy được chứ?”
“Hai người cũng thật là, con vừa về không được ba mẹ hỏi một câu nữa”
Chuyện này cũng nhanh đến tai ba mẹ cô thật chứ! Chắc là đám người kia lại kể chuyện rồi!
“Thì không phải vì con hai mươi năm tuổi rồi mà chưa tính chuyện kết hôn sao?”
Tử Danh gật đầu đồng tình với Trần Vỹ: “Ba mẹ cưới nhau ở tuổi 20 đấy không giống như con đâu”
Tử Vân Tử thở dài, “Ba mẹ làm sao có thể so sánh ngày xưa với ngày nay được? Mới cả con mới yêu đương với người ta chưa tròn 4 ngày nữa, hai người đã tính đến chuyện kết hôn không phải gấp gáp quá sao?”
Cuộc trò chuyện sớm tắt, Trần Vỹ vào bếp nấu nướng, Tử Danh đi dạo quanh nhà.
Tử Vân Tử dọn qua phòng rồi vào bếp phụ mẹ nấu ăn.
Trước đó cô đã gọi Trương Thời Khuynh rất nhiều lần nhưng không hiểu nguyên nhân vì sao anh không nghe máy.
Chủ nhật anh không đi làm hay là đưa Leo đi chơi nên để điện thoại ở nhà?
Cô đoán vậy nên đợi đến giờ đi ngủ mới gọi lại.
Nhưng vẫn là tiếng chuông rung nhưng không bắt máy.
Tử Vân Tử chuyển sang nhắn tin: [Anh đọc được thì gọi cho em nhé?]
Cô chờ đợi tin nhắn mà ngủ quên mất tiêu, sáng dậy cô vội vàng mở điện thoại lên xem.
Anh vẫn chưa trả lời.
Tử Vân Tử không có nhiều thời gian, cô không còn trong kì nghỉ phép nữa, đến giờ dậy để chuẩn bị đi làm.
Suốt đường đến công ty, cô cố gắng gọi lại rất nhiều nhưng kết quả bằng không.
Tử Vân Tử đến sớm, tự pha cho mình một tách cà phê trong phòng bếp của công ty.
Nước đã réo sôi từ bao giờ, cô chẳng mảy may gì mà tập trung xem điện thoại.
“Tử Vân Tử, nghỉ phép xong cô mất tập trung luôn rồi hả?”
Tiếng gọi của đồng nghiệp đưa cô trở về thực trạng, cô cất điện thoại chào Lạc Bân một tiếng: “Chị Lạc!”
Lạc Bân cười nói: “Tôi dùng nước cô mới đun được chứ?”
Tử Vân Tử nói vâng, tiện tay pha luôn cho chị đồng nghiệp chỉ cách mình ba tuổi.
Được