Trận thi đấu lần này chiến thắng nghiêng về trường Bắc Tiêu vẫn là tỉ số 1-0, hiệp cuối tiếp tục hoà!
Dương Lãm cùng anh em trong câu lạc bộ đi ăn mừng.
Dương La Kỳ phải đi học thêm nên về trước, lúc đi còn nói cố lên với Tử Vân Tử.
Nhà thể thao mấy chốc cũng chẳng còn người, chỉ còn lại đội bóng của trường Nam Tiêu.
Tất cả đang thu dọn bóng vào thùng có bánh xe.
Từ góc nhìn đằng xa, Tử Vân Tử quan sát Trương Thời Khuynh một lát mới lấy dũng khí tiến đến.
Bóng rổ lăn đến chỗ cô gái nhỏ, ánh nắng hoàng hôn chiếu vào từ khung cửa lớn của nhà thể chất.
Nụ cười Tử Vân Tử xen lẫn ánh nắng vàng nhạt, vài sợi tóc con lưa thưa quanh kiểu tóc búi tròn ánh lên màu trắng vàng.
“Để em giúp anh một tay”
Cô gái nhỏ nhanh nhảu nhặt bóng thả vào thùng.
Những thành viên khác ngấm ngầm nhìn nhau.
Vừa nãy Trương Thời Khuynh nói không quen thì bây giờ gọi là gì?
Bóng thu gọn gàng, Trương Thời Khuynh đẩy thùng đến phòng để dụng cụ.
Cô gái nhỏ từng bước nhỏ theo sau đứng bên ngoài cửa phòng dụng cụ thể thao.
“Đàn anh!”
Trương Thời Khuynh hỏi: “Có việc gì không?”
Tử Vân Tử cầm hai tay đưa thẻ học sinh ra trước mặt anh.
“Em trả anh thẻ học sinh…anh làm rơi gần trường em”
“Vứt đi”
Giọng điệu Trương Thời Khuynh vẫn trầm ổn không hề có thái độ gì nhưng mà lời nói không khớp lắm.
Tử Vân Tử không chắc nên hỏi lại: “Dạ?”
“Tôi làm lại rồi”
Tử Vân Tử cười trừ rụt tay về.
Cũng đúng nhỉ? Lâu như vậy rồi mất cũng phải làm lại thôi.
Trong đầu cô lúc này: Làm sao đây? Có phải anh ấy thấy mình ngốc lắm không? Làm việc vô nghĩa thế này làm gì vậy Tử Vân Tử ơi!
“Em còn chuyện gì không?”
Tử Vân Tử im lặng nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy hồi hộp, cô lấy hết dũng khí trong một lần nói: “Em có thể kết bạn Facebook với anh không?”
“Tôi không có”
“…”
Có lẽ nào Tử Vân Tử cô chưa đánh đã thua rồi không? Chứ trên đời này có người không chơi Facebook nữa hả?
Tử Vân Tử cười hì hì vẫy tay nói: “Không sao! Đàn anh có bút không ạ?”
Trong phòng dụng cụ luôn có bút dạ đánh dấu, Trương Thời Khuynh không hỏi thêm mà mở cửa lấy cho cô.
Tử Vân Tử nhận bút mở sẵn nắp rồi hỏi:”Em có thể viết vào tay anh không?”
“…”
Trương Thời Khuynh vẫn chưa lên tiếng, Tử Vân Tử đành đậy nắp bút lại, gượng gạo nói: “Chắc anh cảm thấy em vô duyên lắm nhỉ? Em xin lỗi”
Đáp lại lời nói chân thành của Tử Vân Tử là hành động đưa tay lên của Trương Thời Khuynh.
Tử Vân Tử đợi vật trong bàn tay anh mở ra nhưng mở ra lại chẳng có gì.
Cô tự hỏi: Anh từ chối cô những hai lần rồi còn trêu cô nữa? Sao con người này không cho cô một chút thể diện nào lần cuối vậy?
Trương Thời Khuynh khẽ cau mày hỏi: “Không viết?”
Anh lên tiếng khiến gương mặt đang âm u của cô tươi tỉnh hẳn lên, nụ cười của cô gái nhỏ tươi rói như hoa nở.
Bàn tay anh to hơn cô nhiều, khối xương thon nhưng rất chắc.
“Đây là nick của em, nếu muốn có thể kết bạn…khi anh có Facebook”
Dòng chữ