“Bệ hạ…..”
Cả hoàng cung sơn một màu đỏ rực xen lẫn ngói vàng nguy nga lộng lẫy không đâu sánh bằng, nhưng lại tĩnh mịch một cách kỳ lạ.
Trong đại điện rộng lớn không có lấy một bóng binh lính hay cung nhân hầu hạ, chỉ có nữ tử mặc phượng bào, đầu đội mão phượng, thoạt nhìn vô cùng cao quý, thế nhưng lại ngồi bệt xuống nền đất, cùng theo đó là tiếng khóc rất mỏng.
Ở nơi cao nhất kia, nam nhân khoác trên mình long bào đang ngồi chễm chệ ở nơi đó, nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Bên ngoài tối tăm âm u đến lạ thường.
Gió thổi từng đợt lành lạnh khiến người ta phải buốt sống lưng.
Lại nhìn lên trời cao, mây đen từ lúc nào đã kéo đến, kết thành một tấm lưới khổng lồ che kín bầu trời.
Không gian ngoài trời và bên trong cung điện lạnh lẽo này, quả là không thể hài hòa hơn.
Nữ tử ngồi trên đất đầu tóc rũ rượi, khuôn mặt đã sưng phù lên, sự thê lương cùng thống khổ đong đầy nơi đáy mắt.
Mãi một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng chất vấn hoàng đế:
“Bệ hạ vì sao lại đối xử với thần thiếp như vậy? Thần thiếp chỉ là làm theo trách nhiệm của một vị hoàng hậu, trách nhiệm quản lý lục cung, nhưng bệ hạ lại vì ả Lâm thị đó mà làm trái với cung quy của tổ tiên.”
“Thế nào là làm theo trách nhiệm của hoàng hậu? Nàng dám ra tay nặng với nàng ấy như thế, còn dám nói là để quản lý lục cung, còn trách trẫm sao? Nàng thật sự không xứng với ngôi vị hoàng hậu một chút nào.” Trong lời nói của hoàng đế không che giấu nổi sự tức giận.
Không xứng? Nàng bỗng cảm thấy thật nực cười.
Rốt cuộc thì nàng cũng đã hiểu được, thế sự thay đổi, lòng người cũng không thể không theo đó mà đổi khác.
Chỉ hận nàng quá ngu ngốc, cứ phải một lòng một dạ tin tưởng nam nhân mà nàng yêu mới ra cớ sự như bây giờ.
“Thần thiếp vốn dĩ chưa từng đòi hỏi ngôi vị mẫu nghi này từ bệ hạ.
Năm đó là ai đã một mực khẳng định rằng cả đời này chỉ có thần thiếp mới là hoàng hậu duy nhất của người? Là ai đã nói rằng người chỉ tin một mình thần thiếp, muốn thần thiếp thay người quản lý lục cung? Bệ hạ liệu có còn nhớ những lời thề non hẹn biển khi ấy hay sớm đã quên?”
Không có tiếng nói từ ngai vàng kia vang vọng lại, nàng mới tiếp tục nói từng lời cay đắng:
“Hiện tại trong lòng bệ hạ chỉ có nữ nhân Lâm thị kia, những lời này của thần thiếp cũng chẳng còn lọt tai người nữa rồi.
Cũng phải, có trách thì trách thiếp đã yêu người thật lòng suốt bao năm qua chưa từng thay đổi.
Thần thiếp từng cho rằng giữa chúng ta người cũng chỉ là chàng thiếu niên cùng thiếp lớn lên, nhưng lại quên mất rằng người không chỉ là chàng thiếu niên của riêng thiếp, người còn là hoàng đế của một nước, người không chỉ là phu quân của mình thiếp, người còn là phu quân của bao nữ nhân khác trong hoàng cung này, mà thiếp chẳng qua cũng là một quân cờ nhỏ bé trong tay bệ hạ mà thôi.”
Hoàng đế nắm chặt tay, lớn tiếng ra lệnh: “Người đâu, mau đưa…….”
“Không cần!” Nàng lại dám lớn tiếng cắt lời của người được tung hô là thiên tử kia.
Đôi mắt chứa đựng nỗi thất vọng tràn trề khẽ nâng lên nhìn nam nhân ở nơi xa xôi, nàng cười khẩy một tiếng, nói bằng giọng khinh bỉ:
“Bệ hạ hẳn là muốn phế thần thiếp, sai người đưa thần thiếp đến lãnh cung rồi mau chóng đưa Lâm thị lên ngôi vị này đúng chứ? Vậy thì bệ hạ hãy mau mau phế thiếp đi, để trước khi đến lãnh cung thiếp còn được nhìn thấy nàng ta từng bước từng bước đến bên người, đội trên đầu mão phượng cao quý này nữa.”
Nàng vừa nói vừa tháo mão phượng trên đầu, không chút lưu tình ném về phía hoàng đế.
“Nàng đúng là điên thật rồi.” Cổ họng hoàng đế khàn khàn, khó khăn nói ra từng lời.
Nàng quay lưng lại, nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua cửa lớn, chỉ thấy tuyết đã rơi, sau đó lại quay đầu liếc nhìn hoàng đế, ánh mắt đã không còn sự thê lương ban nãy, thay vào đó là nỗi căm hận vô hạn dành cho nam nhân nàng từng yêu sâu đậm.
Nàng cười nhạt,
“Mười năm trước, là chính tay đương kim bệ hạ trao cho thiếp ngôi vị hoàng hậu này.
Bây giờ bệ hạ phế thiếp để Lâm thị có thể đứng cùng người.
Thiếp ở trong lãnh cung nhất định sẽ sống thật tốt, để còn nhìn xem mười năm nữa bệ hạ sẽ vì nữ nhân nào mà phế đi Lâm thị để thay thế nàng ta.”
Lời đã nói xong, nàng lập tức quay đầu bước đi hiên ngang ra khỏi đại điện.
Trời hôm nay thật lạ, nàng chỉ mới ở trong cung điện kia gần hai canh giờ mà tuyết đã rơi trắng xóa cả cảnh vật.
Đôi chân trần đỏ ửng bước từng bước trên lớp tuyết trắng, nàng hướng đến nơi đổ nát hoang tàn tồn tại ngay trong hoàng cung lộng lẫy tráng lệ này mà đi.
Từ giờ đó sẽ là nhà của nàng……
…………..
“Cắt!”
Tiếng hô của đạo diễn vừa vang lên, mọi người liền nháo nhào chạy vào bên trong phim trường.
Doãn Ngọc Dao mang theo một đôi giày lông ấm áp chạy đến chỗ cô gái đang đi chân trần dưới làn tuyết buốt giá, liên tục hỏi han:
“Nhược Hàm, cô có lạnh lắm không? Mau đi giày vào đi, chân cô đỏ hết rồi kìa.”
Đối diện với lời hỏi thăm tận tình của Doãn Ngọc Dao, Trần Nhược Hàm cười cười đáp: “Tôi không sao, chị yên tâm.
Tôi vừa mới đi trên tuyết còn chưa đến mười phút nữa, không có vấn đề gì đâu.”
Xung quanh cô nàng còn có mấy trợ lý khác mang chăn ra giúp cô trùm quanh người để tăng nhiệt độ.
Đóng phim cổ trang đúng là lúc nào cũng vất