Đêm nay Nhược Hàm về rất muộn, hơn mười hai giờ mới về đến nhà.
Cô nàng đứng bên ngoài loay hoay tìm cách mở cửa, dù có vặn theo chiều nào cũng không mở được.
Cô đứng cũng không vững nữa, dựa người vào tường đứng xoay qua xoay lại tay nắm cửa, đầu óc chóng mặt quay cuồng theo.
“Sao mà cửa không mở được thế này?”
Thanh âm mềm mại như làn nước mùa thu vang lên đúng lúc người bên trong nhà xuất hiện ở tầng một.
Hôm nay Tần Gia Mộc đã có mặt ở nhà từ lúc chập tối, việc đầu tiên sau khi về nhà là đi một vòng xem Nhược Hàm ở đâu.
Lúc anh về thấy xe của cô vẫn đậu trong nhà để xe, nhưng tìm quanh nhà cũng không thấy bóng dáng cô.
Chắc là sáng nay quản lý Doãn đích thân lái xe đến đón cô công chúa này rồi.
Bởi vì Tần Gia Mộc về khá sớm, anh xắn tay áo vào bếp nấu một bữa tối thật ngon miệng chờ cô công chúa ngạo mạn kia về, nào ngờ chờ hết cả một buổi tối, thức ăn đều đã nguội cả cũng không thấy người đâu.
Càng nghĩ càng bực mình, Tần Gia Mộc hâm nóng lại thức ăn rồi một mình ăn hết không để lại phần cho cô.
Từ khi nào anh lại quan tâm cô đến thế? Có lẽ là xuất phát từ sự thương cảm cho cô gái luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ che giấu đi sự mềm yếu của trái tim.
Nửa đêm anh đi xuống tầng một uống nước, vô tình nghe thấy âm thanh ngoài cửa, xem ra cô công chúa đã về.
Cũng không biết là cô đi đâu cả một ngày trời, đến khuya muộn như thế mới chịu về.
Tần Gia Mộc mở cửa ra, thân ảnh người con gái ở bên ngoài lập tức ngã vào lòng anh.
Cảm giác đầu tiên của Tần Gia Mộc là thân thể mềm mại của cô gái trẻ dán sát vào người anh, khiến anh không tự chủ được lùi lại một bước.
Nhược Hàm đứng không vững, cũng không còn đủ tỉnh táo nữa để nhận ra đối phương, chỉ thấy có thể dựa vào liền nắm chặt lấy cánh tay anh không buông.
Xung quanh cô toàn mùi rượu xộc thẳng vào mũi Tần Gia Mộc, anh khó chịu quay mặt sang chỗ khác.
“Cô đúng là không biết lượng sức mình, uống nhiều rượu như vậy, còn may là về được đến nhà.”
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, hai mắt lờ đờ mơ màng nhìn phía trước tối tăm, Nhược Hàm trông thấy loáng thoáng có khuôn mặt đang ở rất gần mình, cô còn tưởng là Liễu Khuê, hai tay vòng qua eo người kia ôm chặt, áp sát mặt vào lồ ng ngực ấm áp, miệng lẩm bẩm những câu nói chẳng liên quan đến nhau:
“Khuê Khuê, mình ở lại nhà cậu nhé! Cậu đến dự lễ đính hôn của mình…..
Khuê Khuê, mình nhớ cậu quá!”
Tần Gia Mộc giơ hai tay lên, thở dài giải thích: “Trần Nhược Hàm, cô mau tỉnh táo lại đi, nhìn xem tôi là ai.
Cô ôm tôi chặt quá, buông ra mau.”
Nói chuyện với kẻ say rượu đúng là chuyện vô ích nhất trên đời.
Nhược Hàm lúc này chẳng còn ý thức để nhận biết được điều gì, cô chỉ đắm chìm vào thế giới của riêng mình, bỗng nhiên to giọng khóc lóc.
Anh thực sự hết cách với cô công chúa say xỉn này, chần chừ một lúc mới quyết định vác cô lên vai, mặc cho cô vùng vẫy hết sức, hai tay liên tục vỗ vỗ vào lưng anh.
Tần Gia Mộc dễ dàng một tay ôm Nhược Hàm trên vai đi thẳng lên phòng cô.
Phòng ngủ của cô không giống với phòng của con gái bình thường chất một đống đồ đạc hay tủ quần áo chật kín không còn chỗ để, cả căn phòng sơn trắng trang nhã rộng rãi chỉ có một chiếc giường lớn trải ga màu kem, thêm hai bàn nhỏ đặt cạnh hai bên đầu giường và một chiếc tủ quần áo.
Anh nhẹ nhàng đặt Nhược Hàm nằm xuống giường, sau đó chu đáo đắp chăn cho cô.
Nhược Hàm bây giờ giống hệt một con mèo nhỏ lười biếng cuộn tròn trong chăn, ngay cả bộ dáng lôi thôi lúc say cũng không che đi được phần nào vẻ đẹp kiều diễm, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng hơi hé mở lầm bầm điều gì, gò má hồng hào cùng hàng mi cong cong hết sức quyến rũ.
Tần Gia Mộc thể mà lại bị dáng vẻ dụ hoặc này làm cho ngây ngốc, chăm chú nhìn cô hồi lâu vẫn không thanh tỉnh được.
Bàn tay thon dài không tự chủ được đưa ra trong không trung muốn chạm vào gò má cô, ngay khoảnh khắc ngón tay vừa đụng đến làn da mịn màng ấy, cô liền quay mặt đi chỗ khác, anh cũng lập tức thoát khỏi trầm mê.
Rốt cuộc anh bị gì vậy? Tại sao đối với cô gái chỉ vừa quen biết nửa tháng lại nảy sinh thứ xúc cảm lạ lẫm trước khuôn mặt thập phần xinh đẹp kia.
Ngay sau khi bừng tỉnh, Tần Gia Mộc lập tức đứng dậy rời khỏi.
Nhưng vừa mới bước đi được bước đầu tiên, đôi tay nhỏ nhắn liền vừa ra nắm lấy cổ tay anh, bất ngờ kéo anh ngã xuống giường.
Anh lúc này lại càng ở gần cô hơn nữa, khuôn mặt của cô hiện hữu một cách rõ nét, rồi như mờ ảo dần đi.
Mặc dù vậy, Tần Gia Mộc lại cảm nhận được nhịp tim của bản thân đang tăng lên rất nhanh, tựa những hồi trống đánh dồn dập nơi lồ ng ngực.
Đêm nay vì sao lại mất kiểm soát liên tục? Anh luống cuống tìm điểm tựa chống tay đứng dậy, để tránh không kiềm chế được cảm xúc thêm nữa liền đi một mạch ra khỏi phòng.
………
Sáng hôm sau khi Nhược Hàm tỉnh giấc, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng đau nhức vô cùng, cô nàng khó khăn kéo thân xác mệt mỏi ngồi dậy.
Thật kỳ lạ, rõ ràng hôm qua cô cùng với đám Liễu Khuê ăn uống một bữa đến tận khuya, vậy mà bây giờ mở mắt ra lại thấy bản thân đang nằm ở trong phòng ngủ của mình.
Buổi chiều hôm trước, Nhược Hàm vừa ra khỏi tòa nhà