Trong căn phòng rộng lớn bị bao phủ bởi màn đêm đen dày đặc, ánh đèn trùm vàng nhạt yếu ớt chỉ chiếu rọi duy nhất xuống tiểu tiên nữ đang đánh đàn.
Mái tóc dài uốn xoăn lơi buông xõa ra sau lưng, đôi môi đỏ quyến rũ khẽ mấp máy theo nhịp đàn, trên người mặc một chiếc váy trễ vai tay bồng trắng tinh, trên cổ đeo thêm vòng ngọc trai tỏa sáng dưới ánh đèn le lói, quả là một khung cảnh đẹp không sao tả nổi.
Bàn tay nõn nà của tiểu tiên nữ đang thành thục nhấn từng phím đàn, tạo nên một khúc nhạc nhẹ nhàng sâu lắng khiến người nghe không khỏi xao động.
Đôi mắt màu nâu nhạt hiện lên tia đượm buồn kỳ lạ, làm toàn bộ bản nhạc cũng theo cảm xúc của người đánh mà tỏa ra nỗi buồn man mác.
Một tiên nữ xuất thần như thế, nhưng lại thấm một nỗi buồn lộ rõ từ đáy mắt, làm cho người ta phải xót xa thay.
Nhược Hàm một mình ngồi trên chiếc ghế bọc da đen tuyền, hòa cùng màu đen của đêm khuya chuyên tâm đánh đàn.
Cả căn biệt thự rộng rãi mới chuyển đến không lâu này chỉ có một mình cô, một mình cô chìm trong bóng tối của buổi đêm.
Lại nói đến ngôi nhà mới lạ lẫm này, Nhược Hàm đã chuyển đến từ vài ngày trước.
Trở về từ London, cô được Tần Gia Mộc đưa đến đây sau khi cùng anh ký bản hợp đồng kia.
Bởi vì đã hẹn anh chín giờ đến đón, Nhược Hàm dậy sớm để thu dọn hành lý chuẩn bị chuyển sang căn biệt thự mà anh đã mua cho hai người.
Nhà cũ và nhà mới đều là ở Đại Bắc nên cô chỉ xếp những món đồ cần thiết vào vali, số còn lại thì vẫn để ở nhà riêng của cô.
Chợt ngoài cửa có tiếng chuông vang lên, Nhược Hàm xách theo vali mở cửa bước ra.
Chỉ thấy Tần Gia Mộc đứng tựa vào chiếc Maybach nhìn về phía cô.
“Anh đợi có lâu không?”
Tần Gia Mộc nhàn nhạt đáp: “Vừa đến xong thì cô ra.”
Anh giúp Nhược Hàm mang vali bỏ vào cốp xe, sau đó lại chu đáo mở cửa ghế phụ cho cô.
Trên đường đi đến nhà mới, Tần Gia Mộc nghiêm túc nói: “Nhà của chúng ta có rất nhiều phòng ngủ, tôi đã cho người dọn trước hai phòng cho tôi và cô.
Sau này chúng ta ở mỗi người một phòng, còn những điều khác thì sinh hoạt chung.”
“Tôi biết rồi.
Thật ra anh không nói tôi cũng sẽ làm như thế thôi, anh không cần thiết phải giải thích trước với tôi làm gì.” Nhược Hàm lười biếng trả lời.
Tần Gia Mộc đưa cô đến một căn biệt thự ven biển, lái xe đi theo đoạn đường hình vòng cung rợp bóng cây vào đến trong nhà để xe.
Ra khỏi nhà để xe là một khoảng sân bê tông rộng rãi, Nhược Hàm hướng tầm mắt lên phía trước, một tòa biệt thự hai tầng có kiến trúc độc đáo lập tức hiện ra.
Toàn bộ tầng một đều được khoác lên mình lớp áo bê tông dạng ván màu xám trắng, trong khi tầng hai với một phần nhỏ nhô ra bên ngoài khỏi tòa ở tầng một lại tỏa sáng một màu vàng sẫm của gỗ.
Đứng từ đây còn có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ từng đợt vào bờ, thứ âm thanh của cuộc sống yên bình cực kỳ hiếm có ở Đại Bắc hoa lệ.
Nhược Hàm yêu thích ngắm nhìn, trầm trồ nói: “Nơi này đẹp quá! Là anh thiết kế à?”
“Cô cảm thấy bằng khả năng của tôi thì có thể thiết kế được một căn biệt thự đẹp thế này sao? Khi nói vừa được xây xong lại trùng hợp tôi ghé qua đây, tôi cảm thấy nơi này rất hợp ý mình liền mua luôn.”
Từ lâu Tần Gia Mộc đã có ý định chuyển nhà, nhưng anh còn chưa kịp chuyển đến thì tin đồn hẹn hò bất ngờ nổ ra, dẫn đến sự việc kết hôn với Nhược Hàm, cuối cùng ngôi nhà này lại thành nhà tân hôn của cả hai.
Tần Gia Mộc và Nhược Hàm mở cánh cửa thủy tinh trong suốt bước vào bên trong.
Ngay khi vừa vào đến hành lang, bên tay trái là cầu thang dẫn xuống tầng hầm, đi thêm hai ba bước nữa là lối vào của phòng ăn.
Nhược Hàm tràn đầy hứng thú đi khám phá từng ngóc ngách của căn biệt thự.
Khi bước vào phòng khách, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn lên khung cảnh bên ngoài cửa kính.
Ngồi trong phòng khác này cô có thể nhìn ra sân sau với cây cối xanh mát và thảm cỏ mướt mắt, phóng tầm nhìn ra xa nữa chính là biển xanh bao la.
“Anh chọn được nơi ở đẹp đấy.
Tôi thực sự thích nơi này rồi.”
Tần Gia Mộc trông thấy dáng vẻ thích thú của cô, khóe miệng cong lên nói: “Đây chỉ là một phòng phụ thôi.
Phòng khách chính là phòng bên cạnh, ở đó có cả cửa ra được sân sau lẫn sân trước.”
Nhược Hàm vốn đang dán mắt vào cảnh đẹp bên ngoài lập tức quay lại cười rạng rỡ, hai mắt sáng lên:
“Thật sao? Để tôi qua đó xem thử.”
Tần Gia Mộc rất ngạc nhiên trước biểu tình của cô từ khi đến đây.
Anh vẫn luôn cho rằng Trần Nhược Hàm là một cô ca sĩ lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng khi nhìn thấy nụ cười thuần khiết tựa như ánh nắng dịu dàng của tháng Tư kia, trong lòng lại trào dâng cảm xúc, anh ngẩn người ra một lúc, không kịp đáp lại lời cô.
Mãi cho đến khi bừng từng, cô sớm đã không còn ở tầng một.
Tần Gia Mộc không vội đi tìm cô, chỉ lặng lẽ mang hành lý lên phòng cho cô.
Mấy khi cô gái đó mới vui vẻ như vậy, anh không nỡ cắt ngang cảm hứng của cô.
Nhược Hàm sau một buổi sáng khám phá căn nhà mới bắt đầu thấm mệt.
Cô nàng chạy vào phòng ngủ mở vali ra, bên trong ngoài quần áo, trang sức và mỹ phẩm còn có mấy bịch đồ ăn vặt nữa, cô lấy một gói rồi chạy xuống phòng khách chính xem phim.
Ti vi ở trong nhà đều là ti vi màn hình mỏng cỡ lớn dán sát tường, bên dưới là một lò sưởi 4D hơi nước, nom tổng thể trang nhã mà vẫn