Hạo Vương Gia

Tính Kế


trước sau

Chương 64: Tính kế

************

Diệp Kỳ quốc .

Bầu trời sụp tối, khắp trong ngoài phủ thế tử đều được kết giăng đèn hoa. Trong đại sảnh nhộn nhịp tiếng cười.

"ha..ha..!"

"được hai vị đến làm khách, thật là vinh hạnh cho phủ thái tử"

"thái tử! đừng quá khách khí, ta đến đây đã làm phiền đến ngài"

"không... thập vương gia, ngươi đích thân đến tham dự hôn lễ đã quá nễ mặt cho lão"

Người trong thiên hạ ai mà không biết, Vũ Văn Kiên tuy mang thân phận một vương gia nhưng chẳng khác nào hoàng đế, tất cả quyền lực của Bích Lăng quốc đều nằm gọn trong tay hắn.

"Thần vương! thức ăn không hợp khẩu vị" Diệp Khang quay sang nhìn Lạc Tư Doanh đang dừng đũa.

"có lẽ tâm trạng không tốt" Vũ Văn Kiên mỉm cười châm chọc.

Từ bảy năm trước hắn đã biết, tên Thần vương này thích Mạc Thánh Tuyết, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Mạc Thánh Tuyết chỉ yêu mỗi tên Hạo vương. Vừa rồi ánh mắt tha thiết của Mạc Thánh Tuyết nhìn Diệp Thiên.

Cũng thât đáng thương cho tên Thần vương này, cố gắng xuống bảy năm cũng không bằng một tên Diệp Thiên mới gặp.

"thập vương gia là ngươi đang nói mình sao"Lạc Tư Doanh mỉm cười nhìn Vũ Văn Kiên cũng không chịu thua.

Nhìn vẽ mặt tối sầm của hắn khi nhìn thấy nhị công chúa và Diệp Thiên yêu thương trên bàn ăn khi nãy thì ai mới là người không vui đây.

Lạc Tư Doanh và Vũ Văn Kiên cả hai đều khó chịu nhìn đối phương, lửa giận phóng tới tấp.

"Ha..ha..! hai vị vương gia, chúng ta uống tiếp thôi"

Diệp Khang ngửi thấy mùi thuốc súng, lập tức dập tắt ngay. Hai người này đều là những người có quyền lực, nếu tạo được mối quan hệ tốt với họ, tương lai rất tốt cho ngôi vị hoàng đế của lão.

...............

Tại hành lang.

Trong màn đêm yên tĩnh, dọc theo hai bên hành lang là tiếng cười nói của nữ nhân.

"Công chúa! khi nãy người có thấy vẽ mặt si dại của tên Vũ Văn Kiên đó, thật buồn cười..ha..ha..!!" Xuân Mai cười đến điên đảo.

Cười xong một trận tâm trạng nàng rất hả hê, nhớ đến trước đây khi biết khuôn mặt công chúa bị hủy thì hắn chối sống chối chết muốn hủy hôn, còn ba chân bốn cẳng chạy về nước, thật đáng đời hắn lỡ mất một vương phi xinh đẹp tuyệt trần.

"nhỏ tiếng thôi, em muốn mọi người đều nghe thấy"

Mạc Thánh Linh nhỏ giọng khiển trách, nhưng trong lòng nàng cũng có cùng chung suy nghĩ với Xuân Mai. Môi mõng lại nhếch lên mỉm cười.

"ở đây vắng vẽ, làm gì có ai" Xuân Mai nhìn ngó xung quanh rồi lại phấn khích nói tiếp.

"nếu để hắn biết bảy năm trước chúng ta lừa hắn, chắc chắn sẽ tức điên lên, không chừng còn thổ huyết mà chết...ha.ha..!!".

"em còn cười được" Mạc Thánh Linh cũng mỉm cười nhìn Xuân Mai.

"đi thôi"

Khi chủ tớ hai người vừa khuất khỏi hành lang thì một cơn gió thổi qua và bóng đen từ trên cao nhảy xuống.

Hắc y nhân lập tức xoay người đi theo hướng ngược lại.

....................

Cùng lúc đó trong đình.

Ánh trăng khéo léo mà nhô lên cao, rọi vào bên trong đình làm sáng lên thân ảnh của một nữ tử cùng chiếc đàn tinh sảo.

Khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân còn rực rỡ hơn trăng rằm, y phục như tuyết, tóc đen như mây, mỹ mạo như tiên, cảnh tượng mờ ảo như chốn bồng lai.

Mạc Thánh Tuyết hai mắt nhắm lại, cảm nhận những giọt sương đêm đang chạm vào da thịt nàng. Nhưng cái lạnh bên ngoài sao có thể sánh bằng cái lạnh trong lòng nàng .

Nhiều năm rồi tưởng chừng mọi thứ đã phôi phai, nhưng hôm nay gặp một người có dung mạo giống hệt chàng thì cảm giác mất mát đau khổ đó lại dằn xé nàng.

Bàn tay nõn nà trắng muốt đang điêu luyện vũ khúc trên dây đàn, thả hồn mình theo tiếng nhạc. Nàng không hay đang có một bạch y nam tử ngắm nàng đến ngẩn ngơ.

Diệp Thiên như lạc bước đến tiên cảnh, hắn bị thu hút bởi tiếng đàn của Mạc Thánh Tuyết mà tới, không ngờ đến có thể nhìn thấy một cảnh tượng thật đẹp đẽ.

Tiếng đàn du dương trầm bỗng hòa vào gió nhưng càng nghe càng khiến người đau lòng, một sự nhớ nhung xa cách.

Những giọt nước mắt lấp lánh như những hạt châu chầm chậm rơi ra từ khóe mi của Mạc Thánh Tuyết .

Diệp Thiên vô thức mà bước tới, trong lòng điều gì đó đang thôi thúc, muốn hắn phải ngăn những giọt nước mắt của nàng lại.

Hắn không muốn nhìn thấy nàng khóc, nước mắt của nàng như dao khứa vào tim hắn.

Bàn tay không tự chủ mà đặt trên khuôn mặt của Mạc Thánh Tuyết, lau đi những giọt nước mắt của nàng.

"nàng thật đẹp, vẽ đẹp khiến người khác phải nâng niu trân trọng"

Mạc Thánh Tuyết say sưa đàn, không hề hay biết có người đi tới. Đến khi cảm giác hơi ấm từ bàn tay của ai đó chạm vào da thịt lạnh băng của nàng thì Mạc Thánh Tuyết giựt mình mở mắt ra.

"thế tử...tỷ phu"

Khi nhận ra đó là Diệp Thiên, Mạc Thánh Tuyết hoảng hốt lùi ra xa.

"vừa rồi hắn đã làm gì, người này là muội muội của Linh nhi"

Diệp Thiên hối hận, muốn bẽ gãy bàn tay của chính mình.

"ta..ta..xin lỗi, vừa rồi là .."

Hắn ngượng ngùng không biết giải thích sao cho hành động thất lễ vừa rồi. Hành động đó chẳng khác nào một gã quấy rối háo sắc dù có mười cái miệng cũng không biết nói sao.

"tỷ phu! nam nữ hữu biệt, muội xin phép cáo lui" Mạc Thánh Tuyết lập tức xoay người bỏ đi.

Thân phận của họ hiện tại không nên cùng nhau xuất hiện vào lúc này, nếu để người khác bắt gặp đều không tốt cho đôi bên.

"công chúa! khoan đã"

Khi Mạc Thánh Tuyết vừa xoay lưng đi thì Diệp Thiên liền chụp lấy tay của nàng giựt lại.

Hắn không hiểu sao lại quan tâm đến suy nghĩ của Mạc hánh Tuyết, dù họ chỉ mới gặp nhau nhưng hắn không muốn nàng nghĩ xấu hắn, cho hắn là kẻ háo sắc bỉ ổi.

Mạc Thánh Tuyết bị kéo bất ngờ, mất thăng bằng mà ngã vào người của Diệp Thiên.

Hai người môi chạm môi, mũi chạm mũi, bốn mắt nhìn nhau, trong đầu đối phương như có thần giao cách cảm, cùng nghĩ về một chuyện.

"cảm giác này,thật quen thuộc"

Thật kỳ lạ chỉ mới chạm nhẹ vào bờ môi mềm mại này, hắn đã có phản ứng, tim đập nhanh hồi hộp, cái cảm giác này hắn chưa từng có với Linh nhi.

Mạc Thánh Tuyết sau giây phút mê muội liền đẩy Diệp Thiên ra, nhưng Diệp Thiên không biết đang nghĩ gì lại càng xiết chặt hơn.

"ưm...m..!!"

"Thế tử.."

Diệp Thiên hắn cũng không ngờ đến bản thân sẽ làm vậy, hắn mút chặt lấy môi nhỏ xinh đẹp của Mạc Thánh Tuyết, từng chút một hút hết mật ngọt từ chiếc miệng thơm tho của nàng.

Mặc dù cảm giác hắn cho nàng rất quen thuộc nhưng hắn không phải là chàng, hắn là Diệp Thiên.

"ưm...m..!!"

Mạc Thánh Tuyết vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng hắn như giống như con thú đói khát lâu ngày gặp phải miếng thịt ngon béo bở.

Mặc dù biết nàng kháng cự nhưng có một chuyện khiến hắn hoài nghi.

Khi hắn hôn nàng thì lại có cảm giác rất kỳ lạ, giống một người đi xa nhiều năm, lần đầu tiên đặt chân về nhà, quen thuộc đến lạ thường, từng hình ảnh rời rạc lại

hiện lên. Hắn gần sắp tới đích.

Trước mắt hiện lên một dinh phủ đóng kín, chỉ cần hắn đẩy cánh cửa đó ra, mọi thứ sẽ trở nên sáng tỏa nhưng khi hắn chuẩn bị đẩy cánh cửa đó ra, thì...

"hai người đang làm gì" Tiếng hét chói tai đầy tức giận của nữ tử từ xa vọng đến.

"cộp..! cộp..!"

Mạc Thánh Linh và Xuân Mai đang trở về phòng, vô tình đi qua lại nhìn thấy một cảnh tượng thật đẹp mắt.

Nàng tức giận, bước tới tách hai người họ ra.

"Linh nhi" Diệp Thiên kinh ngạc lên tiếng

"nhị tỷ" Mạc Thánh Tuyết vừa mở miệng thì..

"chát.. t...!"

Mạc Thánh Linh hung hăng giơ tay tát thẳng xuống khuôn mặt non mềm của Mạc Thánh Tuyết, không hề thương tiếc.

"Tiện nhân"

Ánh mắt như mắt như hai ngọn lửa đỏ rực, chỉ muốn thiêu rụi Mạc Thánh Tuyết thành tro, chưa dừng lại ở một bạt tay vừa rồi, Mạc Thánh Linh còn muốn tát thêm một bạt tay thứ hai, khi tay vung ra.

Bàn tay rắn rõi của nam nhân liền chụp lấy tay nàng, giữ chặt trên cao.

Diệp Thiên sửng sốt với cảnh tượng vừa nhìn thấy, một Linh nhi nhu thuận dịu dàng thường ngày đây sao, hắn chưa từng nhìn thấy biểu cảm đáng sợ này bao giờ, thật ra người nào mới chính là nàng.

Cảnh nhận được sức ép từ đôi mắt mắt sắc bén của Diệp Thiên, và cổ tay đang bị hắn xiết chặt, Mạc Thánh Linh nhận ra nàng vừa làm một chuyện rất ngu xuẩn.

"muội muội! tỷ xin lỗi, muội có đau không"

Mạc Thánh Linh tỏ ra hối hận, vuốt ve khuôn mặt của Mạc Thánh Tuyết.

Sau đó ra vẽ uất ức tội nghiệp, nước mắt đầm đìa nhìn Diệp Thiên, ngẹn ngào lên tiếng.

"tại sao chàng có thể đối xử với thiếp như vậy, muội ấy là muội muội của thiếp "

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt tràn mi và dáng vẽ đau thương của Mạc Thánh Linh vừa rồi. Hắn như người tỉnh mộng.

"Diệp Thiên! ngươi vừa rồi đã làm, bản thân đã làm chuyện có lỗi với Linh nhi lại còn nghi ngờ nàng, nữ nhân nào còn có thể dịu dàng, khi tận mắt chứng kiên phu quân mình cùng nữ tử khác âu yếm"

"thế tử! sao người chưa đuổi theo công chúa" Xuân Mai bên cạnh hối thúc Diệp Thiên.

Nhưng chờ mãi mà Diệp Thiên vẫn không có phản ứng gì, nàng tỏ ra khó chịu nhìn hai người họ, rồi đuổi theo sau Mạc Thánh Linh

"hừm..! "

"công chúa đợi em với"

Hắn không biết lúc nãy tại sao lại phân vân, đáng lý hắn phải đuổi theo Linh nhi ngay lập tức, không cần suy nghĩ, đằng này...

"mặt của nàng có sao không"

Diệp Thiên sót xa khi nhìn thấy khuôn mặt đang sưng đỏ của Mạc Thánh Tuyết, vừa bước tới thì người ngọc lại lùi ra.

"ta không sao, người mau đuổi theo nhị tỷ" Mạc Thánh Tuyết lo lắng, hối thúc Diệp Thiên.

"đi đi.."

"ta...!"

Diệp Thiên do dự nhìn Mạc Thánh Tuyết, rồi nhìn Mạc Thánh Linh dần biết mất, cuối cùng là vẫn đuổi theo.

"Linh nhi! Linh nhi.."

Gió từng cơn lạnh lùng thổi qua, từng chiếc lá vàng rơi trên đất.

Trong màn đêm đen tĩnh mịch đêm nay, không chỉ có một mình Mạc Thánh Tuyết cô độc đứng giữa trời đêm. Mà đằng xa vẫn còn một người, đang lẵng lặng quan sát mọi diễn biến.

"thật ra hắn là Diệp Thiên hay là Hạo vương "

Lạc Tư Doanh ánh mắt đăm chiêu nhìn lên bầu trời đêm.

..........................

Lại nói đến Diệp Thiên đuổi theo Mạc Thánh Linh về đến phòng thì trước cửa đã bị khóa chặt.

"Ầm..m..!!!"

"Linh nhi! nàng mở cửa, nghe ta nói" Diệp Thiên bên ngoài lớn tiếng kêu gào.

"Linh nhi"

Đến lúc Diệp Thiên thất vọng bỏ đi thì cánh cửa đột nhiên được mở ra, còn tưởng người trước mặt là Mạc Thánh Linh.

"Linh.."

Diệp Thiên vui mừng quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng, không thiện cảm của của Xuân Mai.

Diệp Thiên vui mừng quay người lại thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng, không thiện cảm của của Xuân Mai.

"hừm..." Xuân Mai cao mặt lên hừ lạnh nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên cũng không còn tâm trạng mà so đo với một nha hoàn, vì tiếng khóc của Mạc Thánh Linh đang làm hắn rối bời. Hắn lập tức chạy thẳng vào trong phòng.

"Linh nhi..ta.."

Diệp Thiên dừng lại trước giường, nhìn Mạc Thánh Linh đang chôn mặt trong chăn khóc nứt nở, hắn muốn giải thích, muốn an ủi nàng nhưng trong đầu không nghĩ ra được một từ nào để biện minh.

"Thiếp không muốn nhìn thấy mặt chàng" Mạc Thánh Linh trong chăn tức giận quát tháo.

Nàng đang giận dữ như vậy, còn hắn lại không nghĩ ra được một lý do giải thích cho hành động vừa rồi, nếu nói thêm chỉ làm đôi bên thêm khó xử. Diệp Thiên đành xoay người đi. Nhưng...

"Diệp Thiên.."

Mạc Thánh Linh bất ngờ ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở như một đứa trẻ bị người bắt nạt, mà người bắt nạt chính là Diệp Thiên.

"bộp..! bộp..!"

Nàng không ngừng dùng bàn tay nhỏ nhắn đánh vào ngực hắn.

"hu..u...u..! sao chàng có thể làm vậy với thiếp"

"bộp..! bộp..!"

"thiếp ghét chàng, thiếp ghét chàng"

Diệp Thiên không ngăn nàng lại, mà còn chủ động cầm lấy hai tay nàng đánh vào ngực của chính mình.

"nàng đánh mạnh vào, nếu có thể giúp nàng hả giận, ta tình nguyện cho nàng đánh suốt đời"

Mạc Thánh Linh cũng bị lời nói này của hắn dỗ ngọt, đôi tay cũng không còn làm loạn, mà ôm chặt lấy hắn, vẽ mặt hoảng loạn.

"Diệp Thiên! thiếp rất sợ, rất sợ tam muội sẽ cướp mất chàng, nếu không có chàng... thiếp sẽ không thể nào sống nổi, chàng đừng rời xa thiếp"

Khuôn mặt hoảng sợ, đầy nước mắt, bờ môi run rẩy của nàng thật khiến người ta thật đau lòng.

"chuyện vừa rồi.."

Diệp Thiên muốn giải thích nhưng vẫn là không biết nói sao, nhưng chuyện hắn cưỡng hôn Mạc Thánh Tuyết là thật, không thể nào biện minh.

"nhưng ta và tam công chúa thật không có gì" Diệp Thiên vẽ mặt thành khẩn, lời nói mới tha thiết làm sao.

"thiếp tin chàng, nhưng tam muội thì..thì.." Mạc Thánh Linh do dự nhìn Diệp Thiên, lời nói thì lấp lững.

"tam công chúa thế nào, nàng nói rõ xem " Diệp Thiên thiên có hơi hiếu kỳ nhìn Mạc Thánh Linh

Mạc Thánh Linh cúi mặt không lên tiếng, Xuân Mai lại nhảy ra, tức giận, bất bình nói thay cho Mạc Thánh Linh.

"công chúa! người nên nói thật với thế tử, nếu không... thế tử sẽ bị vẽ bề ngoài thánh thiện của tam công chúa lừa gạt"

Diệp Thiên quay sang nhìn Xuân Mai, gấp rút lên tiếng.

"ngươi nói những lời này là có ý gì"

"là.."

Xuân Mai vừa mở miệng, thì Mạc Thánh Linh ra vẽ tốt bụng, chạy lên trước ngăn Xuân Mai lại.

"Xuân Mai! em đừng nói, ta không muốn chàng sẽ nghĩ xấu về tam muội"

Xuân Mai tỏ tức giận đẩy Mạc Thánh Linh ra

"công chúa! chính vì người quá lương thiện, nên mới bị tam công chúa bắt nạt hết lần này tới lần khác" Nàng tức giận quay sang nhìn Diệp Thiên, cao giọng lớn tiếng.

"thế tử ! tam công chúa từ nhỏ đã luôn ghanh tỵ với nhị công chúa, những thứ gì của nhị công chúa thì tam công chúa đều muốn giành, bao gồm cả nam nhân"

Diệp Thiên kinh ngạc nhìn Mạc Thánh Linh. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Mạc Thánh Tuyết có một lần, nhưng cảm giác cho hắn biết nàng ta không giống loại nữ nhân như vậy.

"Linh nhi ! lời của Xuân Mai có đúng không"

"Diệp Thiên! thiếp không muốn nói xấu tam muội, chàng đừng hỏi thiếp"

Mạc Thánh Linh nước mắt chảy còn nhiều hơn khi nãy, xoay mặt đi nơi khác tránh đi ánh mắt của Diệp Thiên.

"nàng đừng khóc, nàng không muốn nói ta sẽ không tiếp tục hỏi" Diệp Thiên tay chân cuống cuồng dỗ dành Mạc Thánh Linh.

Nàng đau lòng như vậy, sao hắn có thể tiếp tục hỏi, Diệp hiên đành bỏ thắc mắc trong lòng, nhưng Xuân Mai lại hào phóng lên tiếng.

"tam công chúa giỏi nhất là đóng kịch, luôn tỏ ra yếu đuối để quyến rũ nam nhân, vừa biết nhị công chúa có ý với Thần vương thì tam công chúa lập tức quyến rũ ngài ấy , chưa hết..." Xuân Mai hùng hồ lên tiếng, mói một tràng dài rồi dừng lại.

"sau đó nhị công chúa được ban hôn cho Hạo vương, thì tam công chúa lại mạo danh nhị công chúa đi hòa thân"

"Hạo vương biết được bản chất thật của tam công chúa, nên đã từ chối hôn sự, tam công chúa lại quay sang quyến rũ Tuyên vương"

Thấy vẽ mặt bán nghi của Diệp Thiên, Xuân Mai không cho hắn một phút giây để suy nghĩ, lại thêm nụ cười khích lệ từ phía Mạc Thánh Linh thì Xuân Mai nói càng hăng say.

"tam vương gia mất không lâu, thì tam công chúa lại hạ dược Hạo vương"

"làm ra chuyện dâm loạn ngay trong ngày tang lễ của phu quân mình, chuyện này khắp thiên hạ ai cũng biết, Hạo vương không còn thì lại quấn lấy Thần vương"

Mạc Thánh Linh lựa chọn thời điểm thích hợp, ôm chặt lấy Diệp Thiên, trong lòng hắn lại bắt đầu khóc thúc thích.

"Diệp Thiên! thủ đoạn của muội ấy rất lợi hại, không có người nam nhân nào có thể cưỡng lại được, muội sợ chàng cũng bị muội ấy mê hoặc "

"hu..hu..u..!!"

"Diệp Thiên thiếp không muốn mất chàng"

"thật sao, nàng ta là nữ nhân như vậy sao"

Diệp Thiên thẩn thờ suy nghĩ, mặc dù hai tay đang ôm Mạc Thánh Linh, nhưng trong đầu lại nghĩ đến nụ cười thánh thiện và những giọt nước mắt trong sáng khi nãy, làm thế nào hắn cũng không thể dung nạp hai hình ảnh tốt đẹp đó vào một người con người gian xảo như Linh nhi đang nói.

****************

Tây Hậu viện

Trong phòng ánh đèn lờ mờ ẩn hiện, nam tử mỉm cười tà mị, ung dung uống trà, không gian yên lặng đến kinh người.

Tên hắc y nhân thì đang quỳ sát đất, sau khi bẩm báo xong mọi chuyện hắn vừa nghe được khi nãy thì im lặng đứng chờ.

"ha..ha....!!!"

Vũ Văn Kiên bất ngờ cười to thành tiếng, tinh thần rất phấn chấn.

"..." hắc y nhân khó hiểu len lén nhìn Vũ Văn Kiên , thật không biết vương gia đang nghĩ gì.

"vương gia! người không sao chứ"

Hắn quay sang nhìn hắc y nhân, ánh mắt sáng rực như vì sao đêm.

"bổn vương không sao, ngươi không cần lo lắng"

"vương gia! nhị công chúa dám lừa người, còn vui vẽ thành thân với người khác, người tính xử trí nàng ta thế nào" hắc y nhân hiếu kỳ lên tiếng.

Vũ Văn Kiên chầm chậm nâng ly rượu lên, nhìn đến chăm chú, môi mõng mỉm cười.

"Linh nhi! mong đợi hôn sự lần này như vậy, bổn vương đương nhiên sẽ không để nàng ta thất vọng"

Vương gia sao lại bình tĩnh như vậy, người đổi tính rồi sao, hắc y nhân thật không thể nào hiểu nổi.

*****************

Từng đợt nắng ấm xuyên qua kẽ lá, cùng với làn gió nhẹ nhàng lướt, khiến cho những giọt sương đêm lay động trên lá, lấp lánh như ánh sao .

"két...t...!"

Cánh cửa vừa được mở ra, một bạch y nữ tử xinh đẹp thoát tục, chỉ tiếc vẽ mặt mệt mỏi xanh xao.

Nàng đang nở nụ cười đón lấy những ánh bình minh, và cảm nhận khí trời trong lành...

"sắc mặt không tốt lắm, là suốt đêm không ngủ được"

Mạc Thánh Tuyết vừa mở mắt ra, thì đã thánh Lạc Tư Doanh xuất hiện trước mặt.

"đa tạ thần vương qua tâm" Mạc Thánh Tuyết mỉm cười đáp lễ.

"là nghĩ đến chuyện tối qua"

"Thần vương! ta không hiểu ngài muốn ám chỉ điều gì" Mạc Thánh Tuyết u nhã mỉm cười nhìn hắn.

"chuyện tối qua giữa nàng, Diệp Thiên và nhị công chúa, ta đã nhìn thấy"

Mạc Thánh Tuyết có hơi lo lắng, chuyện xảy ra tối qua không vẽ vang gì, nàng đã xem như chưa từng xảy ra chuyện gì lại bị người ta bắt gặp.

"nàng yên tâm, chuyện này chỉ có mình ta biết" Lạc Tư Doanh biết nàng đang lo nghĩ gì, nên mỉm cười lên tiếng.

Hắn vừa lơ đểnh nhìn sang thì thấy môt bạch y nam ở đi tới, trong đầu liền hiện ra một chủ ý.

"á...a..! "

"Thần vương! ngươi đang làm gì"

Mạc Thánh Tuyết khó chịu, bất ngờ bị người ta xiết chặt, cố sức vùng vẫy khỏi cái ôm của Lạc Tư Doanh.

"đừng động đậy" Lạc Tư Doanh nhỏ giọng ra hiệu với nàng.

"Diệp Thiên đang ở phía sau, nàng không muốn thử xem, hắn có phải là Hạo vương..."

Mạc Thánh Tuyết bất động, nhìn Lạc Tư Doanh.

Nhớ lại cảm giác khi môi hai người chạm vào nhau tối qua, thật rất rõ ràng giống hệt với cảm giác khi có Thiên Hàn bên cạnh.

"thử thế nào" Mạc Thánh Tuyết tò mò muốn biết.

Lạc Tư Doanh mỉm cười nhìn nàng, sau đó...

"Ưm..m..!!"

Hắn kéo nàng lại gần, hai tay xiết thật chặt thân hình mõng manh của Mạc Thánh Tuyết, môi hắn bá đạo mà hôn xuống, môi lưỡi quấn chặt lấy nhau.

Mạc Thánh Tuyết kháng cự, nhưng sức lực nữ nhân không thể địch nổi nam nhân, bị Lạc Tư Doanh khảm chặt trong lòng.

Dù nàng rất muốn thử xem hắn có phải Thiên Hàn của nàng không nhưng không phải là cách này.

Cảnh tượng đẹp đẽ, đập ngay vào mắt của Diệp Thiên...

Khiến hắn bất động tại chổ, tim hắn đập mạnh, một nguồn nhiệt nóng chạy khắp toàn thân, bàn tay xiết chặt thành quyền, muốn xông ra đánh vào mặt Lạc Tư Doanh.

"Diệp Thiên ! sao ngươi phải tức giận, đáng lý ngươi phải vui mừng mới đúng, vì nhanh như vậy đã có thể nhìn thấy bộ mặt xấu xa của nàng ta, ngươi đúng là thằng ngốc suýt nữa bị nàng ta lừa, còn vì chuyện này mà trách lầm Linh nhi.."

Diệp Thiên thất vọng rồi xoay người bỏ đi, hắn không muốn nán lại đây thêm bất cứ giây phút nào.

"bộp..!!"

Mạc Thánh Tuyết cuối cùng cũng đẩy được Lạc Tư Doanh ra, nàng ấm ức lại tức giận, chùi sạch sẽ "mùi vị" của hắn còn vương vấn trên miệng nàng.

"thật lạ, tại sao hắn lại bỏ đi.."

Lạc Tư Doanh đang gãi đầu khó hiểu, nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên.

Tối qua nhìn thấy tình cảm của Diệp Thiên giành cho Tuyết nhi, hắn còn cho rằng người đó thật sự là Hạo vương, chẳng lẽ hắn đoán sai, trong lúc Lạc Tư Doanh đang còn bận tâm suy nghĩ , thì...

"chát..t..t!"

Một bàn tay của Mạc Thánh Tuyết đã tát xuống mặt hắn, nàng tức giận nhìn Lạc Tư Doanh.

"Thần vương! ta không muốn chuyện này sẽ tái diễn" Nàng lạnh lùng xoay người bỏ đi.

Lạc Tư Doanh nhìn Mạc Thánh Tuyết tức giận bỏ đi, hắn đưa tay sờ vào một bên mặt của chính mình mà cười khổ.

Hắn vì cái gì mà làm vậy, tên đó có phải là Hạo vương hay không thì liên quan gì hắn. Đúng thật lo chuyện bao đồng.

Nhưng qua nụ hôn vừa rồi, hắn đã có thể xác minh một chuyện..

Tình cảm của hắn giành cho Tuyết nhi đã không còn như trước đây, khi hôn nàng hắn lại không có cảm giác đặc biệt như hắn từng nghĩ, không hồi hộp, không mong chờ và tim cũng không đập mạnh.

Quay lại vấn đề khiến hắn đau đầu..

Có lẽ tên Diệp Thiên đó không phải là Hạo vương, nếu không với hành động cưỡng hôn vừa rồi thì trên mặt hắn lúc này không đơn giản chỉ là sưng đỏ, mà xương quai hàm có thể cũng bị gãy .

Hắn biết rõ cú đấm của tên Hạo vương đó mạnh thế nào, còn nhớ bảy năm trước khi nhìn thấy hắn và tam công chúa trên giường, tên Hạo vương đó đã tức giận tới mức nào.

"thật đáng tiếc"

Lạc Tư Doanh thở dài xoay người bỏ đi...

Lạc Tư Doanh thở dài xoay người bỏ đi...

*************

Mạc Thánh Tuyết tức giận mà bỏ đi, lạc bước đến một hoa viên xinh đẹp. Ngào ngạt hương thơm..

Còn có một hồ cá rộng lớn, nước hồ trong veo, nàng có thể nhìn thấy từng đàn cá đang tự do bơi lội bên dưới.

"Nhị tỷ"

Nụ cười vui vẽ của Mạc Thánh Tuyết vụt tắt, khi nhìn thấy Mạc Thánh Linh đang đi tới, nàng rụt rè lùi ra sau .

"tam muội! sớm vậy đã đi tản bộ " giọng nói thì chanh chua, và ánh mắt cay nghiệt nhìn thẳng Mạc Thánh Tuyết.

"nhị tỷ ! chuyện tối qua giữa muội và tỷ phu không như tỷ nhìn thấy"

Mạc Thánh Tuyết muốn giải thích nhưng có người lại không muốn nghe, cắt ngang lời nàng.

"ta nói cho ngươi biết, trước đây ta là kẻ đến sau nên mới thua trong tay ngươi, nhưng lần này.... ngươi đừng hi vọng sẽ giành Diệp Thiên từ tay ta"

"kẻ đến sau.. nhị tỷ nói gì, sao nàng chẳng hiểu gì cả" Mạc Thánh Tuyết khó mà tiếp thu hết những lời vừa nghe.

"hừ..mm!" Mạc Thánh Linh hống hách mà đẩy ngã Mạc Thánh Tuyết, chen đường mà đi.

Nhưng nàng lại nhìn thấy Diệp Thiên từ xa cũng đang đi tới, tâm độc lại trổi dậy, một ý nghĩ xấu xẹt qua như một tia chóp, môi mõng tà mị mà nhếch lên.

"tam muội ! ta xin muội đừng quyến rũ Diệp Thiên, ta biết muội rất lợi hại, muội muốn nam nhân nào mà chẳng được, đừng giành Diệp Thiên với ta"

Mạc Thánh Linh thay đổi một trăm tám mươi độ, khác xa vẽ mặt cao ngạo khi nãy, tỏ ra yếu đuối nhu nhược, nàng níu lấy tay áo của Mạc Thánh Tuyết cầu xin nức nở.

"nhị tỷ! tỷ bị sao vậy, tỷ nói gì mà muội chẳng hiểu"

Mạc Thánh Tuyết khó hiểu, hai cổ tay bị người ta bóp chặt đến phát đau, sắp bằm tím.

"nhị tỷ, tỷ buông tay muội ra, tỷ làm muội đau"

Nàng cố tách Mạc Thánh Linh ra nhưng người ta cứ lấn tới, hai tay của nàng đau đến hết chịu nổi, chỉ còn cách đẩy Mạc Thánh Linh.

Mạc Thánh Linh chờ đợi mãi mới đến giây phút này, thoáng thấy mụ cười gian xảo trên khóe môi, mượn nước đẩy thuyền...

"Bủm..mm!!"

Khi đôi tay của Mạc Thánh Tuyết chỉ vừa mới giơ ra, đẩy nhẹ thì Mạc Thánh Linh đã ngã ngay xuống hồ.

"Cứ..ứ.u..!!"

"Bộp..! bộp..!!"

Mạc Thánh Linh khổ sở chống chọi trong nước, tai chân đập loạn xạ, miệng thì kêu cứu.

"nhị tỷ..! nhị tỷ.." Mạc Thánh Tuyết thì hoảng sợ hét lên .

Nàng chỉ muốn đẩy nhị tỷ ra, không phải cố ý xô ngã tỷ ấy xuống nước, sao chuyện lại thành ra như vậy.

"có ai không, có người rơi xuống nước...."

Trong lúc Mạc Thánh Tuyết đang chạy đi tìm ngươi đến cứu thì một bóng trắng từ xa chạy đến.

"Vèo..o..!!"

Diệp Thiên gấp rút lao thẳng xuống nước, ôm chặt lấy Mạc Thánh Linh kéo nàng lên bờ.

"Linh nhi! nàng mở mắt ra..Linh nhi" Diệp Thiên lo lắng lay động cơ thể của Mạc Thánh Linh

"Nhị tỷ! tỷ đừng làm muội sợ"

Mạc Thánh Tuyết lo lắng chạy đến bên cạnh Mạc Thánh Linh nhưng lại bị người ta tàn nhẫn mà đẩy ra.

"Tránh ra..!" Diệp Thiên Tức giận mà hét vào mặt cả Mạc Thánh Tuyết.

"Phịch..!"

Mạc Thánh Tuyết té ngã trên thảm cỏ, hoảng sợ vô cùng.

Nếu Diệp Thiên hắn không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn sẽ không thể nào tin được, người nữ nhân có khuôn mặt thánh thiện nhưng tâm địa lại như rắn độc.

"ặc..ặc..!!!"

Mạc Thánh Linh hôn mê một lúc, cũng mở mắt ra ho khan vài tiêng.

Diệp Thiên vui mừng ôm chặt nàng vào trong lòng.

"Linh nhi! nàng thật không sao,không sao rồi, nàng làm ta rất lo lắng"

"Diệp Thiên! chuyện vừa rồi không liên quan đến tam muội, là thiếp tự ngã xuống..chàng..."

Mạc Thánh Linh tỉnh dậy, liền bênh vực Mạc Thánh Tuyết, nắm chặt tay của hắn kích động lên tiếng, nhưng nói chưa được tròn câu lại giả vờ ngất xỉu.

"phịch..!" hai mắt nhắm lịm, bàn tay của nàng từ từ tuột khỏi tay của Diệp Thiên.

"Linh nhi..! Linh nhi.." Diệp Thiên bồng Mạc Thánh Linh lên, mà chạy về phòng.

"Linh nhi của hắn lương thiện như vậy, tại sao hắn có thể vì nữ nhân xấu xa này mê hoặc, hắn đúng là mù rồi..."

Ánh mắt chán ghét và sự bất mãn của Diệp Thiên đều dành hết cho Mạc Thánh Tuyết.

Hắn ẩm Mạc Thánh Linh gấp rút đi về phòng, còn Mạc Thánh Tuyết dù bị người ghét bỏ nhưng vẫn đi theo sao vì lo lắng cho Mạc Thánh Linh.

"cộp..! cộp..!"

Một lúc sau.

Hai bóng dáng nam tử, từ sau tán cây đi ra. Họ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Thiên.

Mỹ nam tử tà mị mà mỉm cười. Không ngờ mới sáng đã có kịch hay để xem, hắn thật sự đã có một cái nhìn khác với người nữ nhân đó.

"vương gia! người nghĩ nhị công chúa có sao không"

"..." Vũ Văn Kiên chỉ biết cười mà thôi.

Bảy năm trước chỉ vì không muốn thành thân với hắn, dung mạo của mình nàng cũng có thể hi sinh, bảy năm sau vì muốn được lòng của tên Diệp Thiên, ngay cả an nguy của bản thân nàng cũng đem ra đánh đổi.

Người nữ nhân như vậy thì làm sao có thể xảy ra chuyện chứ. Nàng ngoan độc, nàng kiêu ngạo, không từ bất cứ thủ đoạn để đạt được mục đích.

"Linh nhi! ta càng ngày càng thích nàng, phải làm sao đây"

"Vương gia! người đi đâu"

"Kịch hay như vậy, đương nhiên phải xem cho hết"

Vũ Văn Kiên mỉm cười rồi thông thả bước đi.

***********

Nửa canh giờ sau...

"ngự y! liệu Linh nhi có sao không"

Diệp Thiên ngồi trên giường nhìn vẽ mặt nhăn nhó của thái y, đang chẩn mạnh cho Mạc Thánh Linh mà sốt ruột, hỏi gấp.

"Thế tử! sao người lại bất cẩn như vậy, vết thương của công chúa mới vừa lạnh lại, sức khỏe còn rất yếu, sao để ngươi rơi xuống nước" ngự y khó chịu trách cứ, ra vẽ nghiêm trọng nhìn Diệp Thiên.

"ta.." Diệp Thiên khó xử, ánh mắt tức giận liền phóng ngay đến Mạc Thánh Tuyết đang đứng bên ngoài cửa.

Mạc Thánh Tuyết lo sợ mà lùi ra sau. Chạm ngay vào bờ ngực rắn rỏi của Lạc Tư Doanh. Hắn đặt hai tay lên vai trấn an nàng.

"đừng sợ..đã có ta" Lạc Tư Doanh mỉm cười nhìn nàng.

Diệp Thiên từ tức giận, chuyển sang khó chịu. Khi nhìn thấy bàn tay của Lạc Tư Doanh đang đặt trên người của Mạc Thánh Tuyết, còn nói ra những lời nói thật "ghê tởm". Ánh mắt của hắn còn sắc hơn cả dao kiếm.

"Diệp Thiên! chàng đừng trách tam muội, ta biết muội ấy không cố tình đẩy ta xuống hồ" Mạc Thánh Linh mặt mày tái mét nhìn Diệp Thiên.

"nhị tỷ! muội thật sự không cố ý" Mạc Thánh Tuyết lo lắng bước tới.

"tỷ hiểu mà" Mạc Thánh Linh mỉm cười.

"được rồi ! mọi người ra ngoài hết đi, công chúa cần được nghĩ ngơi" Ngự y lớn tiếng đuổi khách.

Mọi người bắt đầu rời đi, Diệp Thiên cũng bật người đứng dậy thì bị Mạc Thánh Linh kéo lại.

"Diệp Thiên chàng ở lại được không"

"ta bảo người đi nấu thuốc cho nàng, rồi sẽ quay lại"

Diệp Thiên trìu mến nhìn nàng nhưng khi lướt qua người của Mạc Tuyết lại phóng ra cái nhìn giận dữ.

"nhị tỷ! muội xin cáo lui.."

...........

Bầu không khí lắng động, mọi người đi hết chỉ còn chủ tới hai người Mạc Thánh Linh và lão ngự y.

"đa tạ công chúa" lão ngự y hí hửng cầm sắp ngân phiếu trên tay, cười đến tít cả mắt.

Nhận ngân lượng xong, lão liền biến mất.

"công chúa! nô tì thấy lão ngự y này, ngày càng tham lam" Xuân Mai khó chịu lên tiếng.

"em không thấy lão đóng kịch ngày càng giỏi sao"

Mạc Thánh Linh sắc mặt trở nên hồng hào khác xa với sự xanh xao yếu ớt khi nãy. Nàng mỉm cười nhìn Xuân Mai, chỉ là nàng vừa nói có người đã giơ tay tán đồng.

"bộp..! bộp..!"

Vũ Văn Kiên từ ngoài cửa chầm chậm đi vào, mỉm cười nhìn Mạc Thánh Linh.

"nhưng ta cảm thấy người đóng kịch giỏi nhất, vẫn là nàng.."

Vũ Văn Kiên lấn tới, dùng thân hình cao lớn của hắn áp đảo Mạc Thánh Linh dưới thân.

"vương gia! ngươi muốn làm gì"

Xuân Mai vừa bước tới, đã bị tên thuộc hạ của hắn cản lại, chắn ngang trước mặt, khiến nàng không thể nhút nhích gì được.

"chặc..chặc..!" Vũ Văn Kiên tặc lưỡi lắc đầu.

Bàn tay ma quái lại đang chu du trên gương mặt lán mịn trơn tru của Mạc Thánh Linh. Chầm chập mà di chuyển, từ đôi mắt đến cái mũi và bờ môi đỏ xinh.

"Linh nhi! nàng có phải là tiểu yêu tinh, nếu không...tại sao bảy năm rồi, mà vẫn xinh đẹp như vậy, khuôn mặt này cũng không hề già đi"

"vương gia! xin tự trọng, ta là người đã có hôn ước"

Mạc Thánh Linh tức giận, hất tay của Vũ Văn Kiên ra, trừng mắt nhìn hắn.

"chặc..chặc..!! khuôn mặt lúc tức giận của nàng cũng thật mê người, nhất là đôi mắt muốn giết người này.."

Vũ Văn Kiên không cho phép nàng xoay mặt đi chổ khác, một tay chế ngự chiếc càm của nàng, buộc nàng phải xoay lại nhìn hắn.

"Ư..m..!!"

Mạc Thánh Linh dù kháng cự vẫn là vô ích, đành mặc cho hắn sắp đặt. Nhưng vẫn là vẽ mặt không cam chịu, ương bướng ngang ngạnh.

Vũ Văn Kiên nhìn nàng mỉm cười, đúng là một con mèo nhỏ không biết nghe lời, hắn cúi người sát xuống, kề mặt vào tai Mạc Thánh Linh, thủ thỉ bên tai nàng.

"Linh nhi! ta và nàng là cùng một loại người, suốt đời này nàng chỉ có thể là người của Vũ Văn Kiên này"

"ha..ha...!!!"

Nói xong những điều cần nói, hắn lập tức phất tay áo bỏ đi, giọng cười quái ác của hắn cứ ám ảnh Mạc Thánh Linh khiến nàng có cảm giác bất an.

"công chúa người không sao chứ" Xuân Mai lo lắng mà bước tới bên cạnh MạcThánh Linh.

Mạc Thánh Linh bất ngờ ôm chặt, dựa sát vào người của Xuân Mai, như một chú chim non sợ sệt.

"Xuân Mai ! lời hắn nói là có ý gì, ta rất lo"

"công chúa ! ngày mai đã là hôn lễ của người, người không cần phải sợ, phải nghỉ ngơi cho tốt, làm một tân nương xinh đẹp nhất"

Mạc Thánh Linh nàng chỉ muốn có được thứ mình muốn, hưởng một cuộc sống hạnh phúc, khó đến vậy sao.

Khi con người ta vừa nếm được mùi vị hạnh phúc thì họ lại lo sợ hạnh phúc đó sẽ bị người khác lấy đi, vì vậy sẽ dùng mọi thủ đoạn để giữ lấy. Nàng làm vậy là sai chăng.

************

Phủ thái tử

Hôm nay là đại hôn của phủ thái tử, cả kinh thành đều nhộn nhịp hẳn lên, đã rất lâu Diệp Kỳ quốc không có chuyện vui như bây giờ.

Hôm nay là đại hôn của phủ thái tử, cả kinh thành đều nhộn nhịp hẳn lên, đã rất lâu Diệp Kỳ quốc không có chuyện vui như bây giờ.

Bởi vì gần đây thế tử Diệp Thiên được hoàng thượng rất sủng ái, cho nên trong kinh thành có lời đồn, có thể hoàng thượng sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho Diệp Thiên.

Cho nên các thương nhân giàu có, cũng như quan viên lớn nhỏ trong triều, đều muốn nịnh bợ lấy lòng.

Trước đại môn phủ thế tử...

Ngựa xe tấp nập, dòng người thì nối đuôi nhau, nhiều không biết bao nhiêu mà kể, cười nói vui vẽ.

"thượng thư đại nhân! đến thật sớm"

"tể tướng đại nhân! ngài còn đến sớm hơn cả ta"

"ha..ha...! "

"vào trong thôi..."

Bên trong...

Trên dưới mấy trăm bàn, quan khách ngồi kín cả đại sảnh, rượu thơm thức ăn ngon thì tràn ngập trên bàn.

Đâu đâu cũng sáng rực ánh đèn, chử hỉ đỏ thẳm thì dán khắp nơi, sắc đỏ bao trùm cả dinh phủ, tráng lệ và sang trọng, tiếng nhạc cùng tiếng trống rộn vang.

"giờ lành đã đến! mời tân lang, tân nương hành lễ"

Một tràng pháo nổ vang dội, báo hiệu thời khắc quan trong đã đến.

Nhuệ công công lớn tiếng hô to, khách khứa hai bên đường liền tách ra, nhường đường cho đội tân giai nhân.

Diệp Khang và Lan phi đang vui vẽ ngồi ở ghế chủ hôn, nôn nóng nhìn ra cửa, chén trà trên tay cũng bị họ đặt xuống...

Tân lang thì tuấn tú phong nhã, tựa như thần tiên, còn tân nương thì kiều diểm thước tha như tiên nữ hạ phàm, đúng là đôi kim đồng ngọc nữ, trời đất tác hợp.

Mạc Thánh Linh thì vui hơn ai hết, nhưng nhớ lại nụ cười và thái độ tự tin của Vũ Văn Kiên ngày hôm qua, mà không thể nào toàn tâm toàn ý làm một tân nương vui vẽ.

Nàng có thể cảm thấy được ánh mắt tà ác của hắn, vẫn đang dõi theo từng bước chân của nàng, nhưng qua khỏi đêm nay, mọi thứ có thể sẽ kết thúc.

Diệp Thiên thì ngoài mặt tỏ ra vui mừng, nhưng chỉ có hắn mới hiều rõ bản thân đang nghĩ gì, hắn lại không có cái cảm giác vui mừng của một tân lang nên có, thật ra sai ở đâu.

Hắn từ từ đi vào, ánh mắt lại dõi theo bóng hình của Mạc Thánh Tuyết, nhưng tìm mãi vẫn không thấy nàng đâu.

"Diệp Thiên! hôm nay là ngày ngươi thành thân, tại sao cứ nghĩ đến người nữ nhân xấu xa đó"

"nhất bái thiên địa"

Diệp Thiên vẫn còn đứng bất động, Mạc Thánh Linh liền kéo lấy tay áo hắn, nàng biết rõ là hắn đang tìm kiếm ai, trong lòng giống như có một cái gai. Diệp Thiên giựt mình, mà phối hợp với Mạc Thánh Linh.

"nhị bái cao đường" Nhuệ công công tiếp tục hô lần thứ hai.

Diệp Thiên nắm lấy tay của Mạc Thánh Linh quỳ xuống trước mặt của Diệp Khang và Lan phi, hành lễ.

Mặc dù hắn đã chuyên tâm hơn khi nãy, nhưng qua lớp khăn loan nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt "bất đắc dĩ " của Diệp Thiên.

"ngoan! mau đứng dậy đi"

Diệp Khang thì cười đến rạng ngời, còn Lan phi thì khóe mắt long lanh mừng đến sắp phát khóc.

"phu thê giao bái"

Cả hai hướng về nhau cùng hành lễ.

"đưa vào động phòng"

Nghi thức cuối cùng cũng đã kết thúc, Mạc Thánh Linh liền được bà mối và Xuân Mai dìu vào phòng tân phòng.

Còn Diệp Thiên đương nhiên phải ở lại để mời rượu quan khách, nhưng mà khách khứa đông như vậy, đảo hết một vòng, không biết hắn còn tỉnh táo mà bước vào tân phòng hay không là một chuyện.

"đại ca! mời.." Diệp Tấn cả người lắc lư, đi đến bên cạnh Diệp Thiên, cầm theo không biết bao nhiêu bình rượu.

Trong lòng khó chịu không được vui , tân nương xinh đẹp của đêm nay đáng lẽ đã thuộc về hắn, thật đáng tiếc..hắn thật không có phước đó.

Diệp Thiên vừa nhận xong chén này, lại có chén khác đưa tới. Không biết bao nhiêu người vây lấy hắn.

"mời..!"

"mời..!"

"mời..!"

Diệp Thiên còn không biết những người này là ai, chỉ là người kéo đến mỗi lúc một đông, muốn ép sai hắn thì phải. Đến lúc Diệp Thiên nhận ra thì cả người đã say khước.

Bích Vũ Hiên từ xa quan sát, mỉm cười nhìn Diệp Thiên, sau đó cũng cầm một bình rượu của riêng hắn tiến lại chổ Diệp Thiên.

"thê tử! mời"

...........

Trong tân phòng.

Bảy canh giờ sau...

"cộp! cộp..!"

Xuân Mai hối hả chạy vào, vừa nhìn thấy khuôn mặt đang tức giận của Mạc Thánh Linh liền không dám mở miệng.

"thế tử đâu.." Mạc Thánh Linh lạnh lùng lên tiếng.

Khăn loan phải do đích thân tân lang vén lên, cũng bị nàng tháo xuống, hỉ phục trên người cũng đã bị nàng cởi ra. Dáng vẽ không mấy dể chịu.

"thế tử..thế tử còn đang mời rượu quan khách" Xuân Mai ấp úng lên tiếng

"ầm..!"

Mạc Thánh Linh tức giận quơ tay, ném hết mọi thứ trên bàn xuống đất.

Nàng đang nghi ngờ có phải hắn đã hối hận, nên cố ý không muốn động phòng với nàng. Vừa rồi trong lúc bái đường, hắn lại không hề chú tâm, cũng không có vui vẽ gì.

"không đợi nữa..em tắt đèn đi, ta muốn nghĩ ngơi"

"công chúa.." Xuân Mai vừa mở lời thì Mạc Thánh Linh lại tức giận cắt ngang.

"ra ngoài"

Xuân Mai đành lủi thủi bỏ đi, nếu là tân nương hôm nay là nàng, nàng cũng sẽ tức giận như công chúa. Có lý nào bắt tân nương đợi hơn bảy canh giờ, trời cũng đã sắp sáng.

.....................

Nói đến Diệp Thiên sau khi mời rượu xong quan khách, thì tình trạng của hắn.

"Buông ra, ta muốn uống nữa.."

"Tân lang! ngoan..đừng quậy nữa, chúng ta về phòng đi..ngoan nào"

Đã say đến đầu óc quay cuồng, chóng mặt hoa mắt, nhìn một thành hai, và đang được một đám người dìu đi.

"ây za..! sao các người lại để cho tân lang uống say như vậy"

Bà mai đang đứng đợi ở trước cửa, nhìn thấy Diệp Thiên được người dìu tới, thì khó chịu chạy lần gần lớn tiếng quở trách. Hắn say đến như vậy, không biết lát nữa hắn có thể động phòng hay không.

Diệp Thiên lập tức lao đến đến chổ bà mai, đến mức nhìn vịt bầu tưởng là Thiên nga.

"Linh nhi ! tướng công xin lỗi nàng..ưa..a.."

Diệp Thiên cả người say khước, hai tay ôm chặt lấy bà mai không buông, còn hôn lên mặt của bà mai. Hắn không biết bản thân đang bị gì, chỉ cảm thấy nóng nực khó chịu, toàn thân ngứa ngái, chắc có lẽ vì rượu mà mà ra

"ta là bà mai, không phải Linh nhi của người" Bà mai liền đẩy Diệp Thiên ra, khổ não nhìn hắn.

"ưa.ưa..!!! xong việc rồi, chúng tôi giao tân lang cho bà"

"về thôi..!!"

Bọn họ cả người cũng lắc lư, say không kém gì Diệp Thiên, giao người xong, nhiệm vụ hoàn thành thì lảo đảo bước đi.

"Linh nhi..Linh nhi.."

Diệp Thiên vùi đầu vào cổ của bà mai, thủ thỉ. Bản thân cũng không rõ mình đang làm gì, chỉ cảm thấy cơ thể hắn thật nóng còn bà mai lại mát rượu, dựa vào rất thoải mái.

"làm ơn đi ! Linh nhi của người đang nằm trên giường, ta không phải"

Bà mai nhăn nhó lên tiếng, sau đó kéo Diệp Thiên ra, đẩy đến trước cửa tân phòng.

"vào đi.."

Diệp Thiên nhìn thấy hai chử hỉ đỏ thẩm dán trước cửa cứ chập chờn lên xuống như nhảy múa, cả cánh cửa cũng đang di chuyển mà bất động.

"Két..t..t..!!"

Cánh cửa bị đẩy ra, trong phòng hoàn toàn tối tăm, Diệp Thiên thì say đến không biết phương hướng, cũng không muốn thắp đèn. Hắn lần mò đi đến bên giường.

"Phịch..!"

Mệt mỏi hắn "lăn" ngay xuống giường.

"Linh nhi! nàng...nàng ngủ rồi sao"

Diệp Thiên lên tiếng hỏi, nhưng nàng vẫn nằm im bất động, xoay lưng về phía hắn, không nói lời nào.

Mạc Thánh Linh cảm nhận được, có người bước vào nồng nặc mùi rượu, đang lần mò lên giường nằm xuống bên cạnh nàng, bàn tay của hắn đang quàng qua người nàng.

"chịu về rồi sao"

Mặc dù mùi rượu khá nồng, nhưng Mạc Thánh Linh vẫn cảm nhận được, mùi hương trên người của hắn thật khác lạ, không giống với Diệp Thiên trước đây, khi nàng định xoay người lại, thì..

Hắn ta đã ôm lấy nàng, xiết chặt vào trong người, khiến nàng không thể nào trở người, bờ môi lạnh băng của hắn đang hôn lên cổ nàng.

Mạc Thánh Linh rùng mình, dây yếm trên cổ từ từ bị hắn dùng răng cởi ra, bàn tay luồn ra trước ngực mà xoa nắn hai đôi tuyết lê đầy đặn.

Cảm giác mát lạnh từ bàn tay hắn truyền sang, từng tế bào trong người nàng đều bị đóng băng.

Theo từng động tác vuốt ve của hắn, cơ thể nàng nóng dần lên.

"ưm..m..Diệp Thiên.." Mạc Thánh Linh cắn răng, chịu đựng.

Không rõ do quá phấn khởi hay tức giận, mà bàn tay của hắn càng thêm ma quái, giựt bung chiếc yếm của Mạc Thánh Linh ra, ném xuống đất. Cắn nuốt bờ môi đang rên rĩ của Mạc Thánh Linh.

Diệp Thiên cũng muốn dịu dàng, nhưng ly rượu của Vũ Văn Kiên đưa cho hắn là loại rượu gì, mà cả người hắn đều cảm thấy bứt rức khó chịu. Chỉ muốn bùng phát, phát tiết mọi thứ.

Cúi người xuống cắn xé bờ môi xinh đẹp của nàng. Mặc dù nàng bất động "cam chịu ", nhưng cũng khiến cho hỏa diệm trong người Diệp Thiên hắn cháy càng nhanh.

Bờ môi của nàng thật mềm mại, và hương thơm trên người nàng cũng không giống thường ngày, có lẽ vì rượu chăng.

Nhưng Diệp Thiên lại thích thú với mùi vị thanh thuần lúc này của nàng, cúi người xuống hôn lên một bên ngực của nàng. Đôi tay thuần thục di chuyển xuống dưới.

"á..! "

Mạc Thánh Linh vì đau mà hét lên. Sâu thẳm bên trong nàng, cảm nhận được sự va chạm của hắn.

Khi chạm nhẹ vào lớp màng xữ nữ, môi mõng nhếch lên hài lòng, ngón tay liền rút ra, thay vào đó là sự vuốt ve nhẹ nhàng, hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên chúng. Tham lam liếm mút.

"Ưm..m!" Mạc Thánh Linh ưởn người hưởng ứng, phát ra những tiếng kêu kiều mị.

Chưa bao giờ Mạc Thánh Linh cảm nhận được sự âu yếm nhẹ nhàng đến vậy, những cử chỉ này chẳng giống với Diệp Thiên thường ngày, chàng cuồng nhiệt, hoang dã, lại cũng vì rượu chăng. Nhưng nàng thích hành động cuồng dã này của hắn.

Khi hắn đặt Mạc Thánh Linh xuống giường, thì cả người nàng đã không còn chút sức lực nào. Khắp người đỏ ửng, lấm tấm mồ hôi.

Nàng thưởng thụ xong , cũng đã đến phiên hắn.

Hắn gấp rút phóng thích dục vọng của bản thân, tách đùi ngọc xinh đẹp của nàng ra.

"Á...a!"

Mạc Thánh Linh đang mê mang trong khoái cảm, cũng giựt tỉnh dậy.

Diệp Thiên liên tục động thân, mồ hôi trên người hắn chảy giọt, nhưng cảm giác thật quá tốt, khiến hắn không thể ngừng lại, càng đánh càng hăng.

Sáng mai nhất định hắn sẽ hỏi rõ, rốt cuộc tên khốn Vũ Văn Kiên đó đã cho hắn uống rượu gì.

Sau khi một hồi rong ruổi bên trong cơ thể nàng, Diệp Thiên cũng đạt đến khoái cảm, hắn phóng thích mầm móng vào người nàng.

Mạc Thánh Linh cũng rã rời, ôm chặt lấy hắn.

Cả hai đều chìm trong mộng đẹp.

***hết chương 64***

Truyện convert hay : Hào Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện