EDITOR: PARK HOONWOOBETA: BĂNG- o0o-
Là người thừa kế duy nhất của Malfoy, lễ thành niên của Lucius đặc biệt tráng lệ xa hoa.
Y liên tục xin nghỉ hai tuần trước ngày lễ để hoàn thành nhiệm vụ từ phụ thân, đến khi xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa, khí thế đã thay đổi rõ rệt.
Harry không rõ lắm mấy gia tộc thuần huyết giống Malfoy, sẽ sắp xếp khảo nghiệm thế nào với người thừa kế, nhưng có thể tưởng tượng tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng.
Đó là điều hắn chưa bao giờ được trải nghiệm qua, sinh nhật mười sáu tuổi của hắn tổ chức tại nhà Weasley, khi đó Sirius đã mất, hắn cũng mất đi trưởng bối duy nhất có đủ tư cách làm lễ thành niên cho mình.
Hồi ức không mấy dễ chịu làm tâm tình hắn nhanh chóng suy sút, đôi mắt lục bảo quét qua khung cảnh tiệc rượu, nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu niên tóc đen, mặt mày ngả ngớn cười xấu xa, thấp giọng nói chuyện với bạn bè của mình, hắn cũng cười nhạt, không tiếp tục vướng bận mớ hồi ức không vui đó nữa.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, hai mắt Sirius sáng lên, bước nhanh đến cười hì hì nhìn hắn “Buổi tối tốt lành, giáo sư Potter.”
“Không ngờ thầy cũng đến” James theo sau anh em tốt của mình, cười hì hì làm mặt quỷ với hắn “Qua đêm nay, Malfoy đã có thể làm mấy chuyện người lớ—— oái.”
Harry bất đắc dĩ giơ tay không nặng không nhẹ gõ lên đầu hai người “An phận một chút.”
Hắn thật sự không yên tâm hai gia hỏa này chút nào, sợ bọn họ nói mấy thứ thu hút sự chú ý của người khác.
Con trai mười bốn mười lăm tuổi, đang trong tuổi phản nghịch, nếu người khác làm ra hành động như vậy, bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy bất mãn vì bị người khác xem mình là con nít.
Nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với vị giáo sư trẻ tuổi này, hai tên nhóc thúi thường xuyên quậy Hogwarts đến gà bay chó sủa lại đặc biệt ngoan ngoãn, sau khi bị hắn nhẹ nhàng cảnh cáo, cả hai rất ăn ý che kín đầu, chớp chớp mắt tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không nói bậy.
Euphemia kế bên có chút kinh ngạc, bà rất hiếm khi thấy con trai mình bày ra bộ dạng ngoan ngoãn này, quan sát gương mặt quen thuộc kia, không khỏi thắc mắc “James, vị này là ——”
Harry dù sao cũng đã thành niên, đôi mắt xanh như nước hồ ẩn sau cặp kính kia cực kỳ giống mẹ của hắn, mấy sợi tóc đã được xử lý nên rất nghe lời, quần áo ăn mặc lại cố ý chọn loại phong cách hào phóng ổn trọng.
Đứng bên cạnh James non nớt và còn đang phát triển, nếu không phân biệt kỹ càng, chỉ cảm thấy gương mặt hai người hao hao giống nhau, không hề giống như khi còn nhỏ, ai gặp cũng nói hắn rất giống ba.
Lúc này đối mặt với bà nội kiếp trước vô duyên với mình, thái độ của hắn rất thản nhiên, họ Potter cũng không quá hiếm lạ, không cần lo lắng đối phương sẽ nghi ngờ xuất thân của hắn.
“Mẹ,” James kéo tay Harry, kéo về phía bà “Đây là người con kể với mẹ, giáo sư môn Biến hình của tụi con ——”
“Chào thầy, giáo sư Potter, James rất ngưỡng mộ kỹ thuật bay lượn của thầy” Euphemia mỉm cười dịu dàng, bắt tay với hắn “Tên nhóc nghịch ngợm này hẳn gây cho thầy không ít rắc rối trong trường phải không?”
“Chào ngài.” Che đậy chút ngưỡng mộ trong mắt đi, Harry mặt mang ý cười, ngữ khí bình tĩnh, dường như trước mặt hắn bây giờ chỉ là phụ huynh của một học sinh bình thường “Trò ấy ở Hogwarts ——”
“Giáo sư” James cười nịnh nọt, thì thào nói nhỏ bên tai hắn “Chuyện này liên quan đến tiền tiêu vặt của con đó!”
Harry cúi đầu nhìn thiếu niên tóc đen đang chớp mắt nhìn mình, trong mắt không nhịn được mang theo ý cười bao phủ, cố ý ngưng lại trong chốc lát. Một lát sau, dưới ánh mắt cực kỳ mong mỏi mà chậm rãi mở miệng “ —— Thành tích học tập rất xuất sắc, đặc biệt là môn Biến hình, rất có thiên phú.”
Euphemia làm sao mà không biết được thành tích vĩ đại của con trai mình, nghe vậy không khỏi bật cười “Tôi còn phải cảm ơn thầy bình thường đã dạy dỗ nó.”
Xem ra quan hệ của James với vị giáo sư này cực kỳ tốt, ngay cả bà, chỉ nói chuyện mấy phút ngắn ngủi cũng cảm thấy người trẻ tuổi trước mặt này rất dễ khiến người khác sinh hảo cảm, hắn cũng họ Potter, quả thật là duyên phận.
Khi bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, Lucius mặc lễ phục nói chuyện với vị khách nào đó đã xong, chầm chậm đi đến trước mặt họ.
“Giáo sư, con rất vui khi ngài có thể đến.”
Trên mặt y là nụ cười ngạc nhiên, khoé mắt lướt qua bàn tay của James vẫn còn đang túm ống tay áo của Harry, thần sắc không chút khác thường.
Harry nâng ly, cười nói “Sinh nhật vui vẻ, Lucius.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt mềm mại ấm áp của Lucius vẫn dính trên mặt hắn, sau khi nhẹ nhàng nhấp một ngụm vang đỏ, mới quay đầu tiếp đón Euphemia “Hoan nghênh ngài, phu nhân Potter…….”
Khách lẫn gia chủ đều có một đêm tận hứng, đến khi khách dần dần rời khỏi bữa tiệc, lại bị một giáo sư già từng nhậm chức ở Hogwarts lôi kéo nói chuyện phiếm, Harry mãi mới trốn được thở phào, chuẩn bị tạm biệt chủ nhân bữa tiệc.
Abraxas đang từ biệt một vị nữ phù thuỷ kiều diễm, ánh mắt khiêu khích, ngữ khí tùy tiện, sau khi tiễn người xong quay đầu lại liền gặp người mình vừa để ý khi nãy, người trẻ tuổi cả diện mạo lẫn khí chất đều hợp khẩu vị của gã.
“Không ở lại thêm sao?” Nghe đối phương nói phải rời đi, khi gia chủ Malfoy bắt tay hắn, thản nhiên dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Harry “Đêm khuya còn có vũ hội, rất tuyệt vời a~”
Rõ ràng là một câu giữ khách lại vô cùng bình thường, lại bởi vì tông giọng trầm thấp và âm cuối hơi nâng của gã khiến cho vạn phần ái muội.
Cái tật xấu gì thế này, cả nhà đều thế ——
Harry bất lực phỉ nhổ trong lòng, nhớ đến lời đồn lý do đối phương chết, cảm thấy lông tơ trên cánh tay dựng đứng hết lên, hắn làm như không có việc gì rút tay về, cực kỳ thành khẩn nói “Cảm ơn, nhưng sáng mai tôi có tiết ——”
Bỗng nhiên ý thức được người trước mặt này là ai, ý cười ngả ngớn nơi khoé môi Abraxas nháy mắt thu liễm, chỉ là ánh mắt còn hơi tiếc nuối nhìn nhìn eo hắn một chút.
Khó khăn lắm mới gặp được người thuận mắt, thật tiếc……….
Gã trước giờ phong lưu, nhưng cũng không đến mức vì một người xa lạ mà làm Malfoy rơi vào tình trạng hai cha con tranh giành khiến người khác gièm pha.
“A, thật đúng là đáng tiếc mà” Abraxas hơi nheo mắt, thực lòng cảm thán một câu, sau đó không thèm để ý nói “Nếu như vậy, để ta nói Lucius tiễn ngài ——”
Gã quay đầu nhìn xem con trai mình đang ở đâu, lại phát hiện người cần tìm đang không nhanh không chậm đi lại.
“Phụ thân” Lucius nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt xanh xám bình tĩnh không chút gợn sóng “Ngài McDonald hình như đang tìm người.”
“Được —— hoan nghênh lần sau lại đến trang viên Malfoy làm khách, giáo sư Potter.” Abraxas ưu nhã gật đầu mỉm cười, sau đó không chút lưu luyến quay người rời đi.
Lucius bất mãn mím môi, không lên tiếng nữa, dẫn Harry rời khỏi sảnh chính rực rỡ ánh đèn.
Sau khi băng qua mặt cỏ bao phủ bởi ánh trăng, hai người đi vào một lối nhỏ yên tĩnh không người, y mới ngẩng đầu nhìn Harry cũng đang trầm mặt, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi giáo sư, phụ thân xưa nay ……. Không quá câu nệ tiểu tiết, xin đừng để trong lòng.”
“Không có quan hệ.” Harry không để ý nói.
Hắn không cảm thấy mình sẽ còn gặp lại gia chủ Malfoy.
“Thật không?”
Lucius dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh trăng chiếu rọi đôi mắt tĩnh lặng ấy, ánh bạc phản chiếu tràn ngập “Vậy đối với giáo sư, cái gì mới là có quan hệ?”
Là cái tên không chút kiêng nể lôi kéo cánh tay ngài làm nũng James Potter?
Hay là người ngài vẫn luôn dung túng, thường xuyên yểm hộ mỗi khi cậu ta dạ du Sirius Black?
Hoặc là, người làm ngài theo bản năng đối xử nhẹ nhàng Lily
Evans?
Y chậm rãi bước lên phía trước một bước, người nọ quả nhiên nhíu mày lùi về sau.
“Con đã thành niên, giáo sư.” Thiếu niên nhan sắc như hoạ, dưới ánh trăng mờ ảo càng diễm lệ đến mê người “Con đã vượt qua khảo nghiệm gia tộc, đã có tư cách theo đuổi người mình thích, thậm chí là quyết định hôn nhân của bản thân.”
“Nhưng ngài nếu vẫn luôn không để ý đến con, con nỗ lực đổi lấy tự do như vậy còn có ý nghĩa gì nữa?”
“Nếu không phải là ngài, như vậy tùy tiện túm đại một người, có khác gì nhau chứ?”
“Lucius ——” Harry không thể phủ nhận mình có chút động tâm.
Không thể so sánh với thân phận Cứu thế chủ của hắn kiếp trước vẫn luôn thu hút sự chú ý và yêu thích của người khác đó, kiếp này hắn chỉ là một giáo sư Hogwarts bình thường mà thôi.
Trước nay chưa từng có ai, nói thẳng ra thứ tình cảm nóng bỏng, thuần tuý say đắm với Harry Potter như vậy, cho dù hắn cự tuyệt thế nào cũng càng cản càng hăng, không có chút do dự chùn bước nào.
Hắn không biết liệu bản thân có mong đợi tình cảm đó hay không.
Harry há hốc miệng một lúc, biểu cảm có chút hoảng hốt, bỗng nhiên cảm thấy tất cả những lời cự tuyệt đều không thể thốt ra khỏi miệng, bối rối khó khăn mở miệng “Trò rốt cuộc ….. thích ta ở điểm nào?”
“All” (Để tiếng anh cho nó tâm trạng)
Thiếu niên bạch kim phun ra một chữ chân thành tha thiết mà lại vô cùng mềm mỏng, bước lại gần hắn, thân hình mảnh mai càng ngày càng gần, đến khi giữa hai người không còn kẽ hở nào mới thôi.
Đây là khoảng cách gần nhất của họ từ trước đến nay.
Trăng lạnh như nước, sương mỏng bao phủ xung quanh hai người bọn họ, cả thế giới như chìm vào một giấc mơ đẹp, Harry ngơ ngẩn nhìn đôi mắt tràn ngập tình yêu đang chăm chú nhìn mình kia, tựa hồn còn nghe được vũ khúc du dương mơ hồ truyền đến từ đằng xa.
Thiếu niên như hoa nguyệt hóa thân nhón mũi chân, sợi tóc đẫm hương thơm phất qua mặt hắn, hai cánh tay hơi lạnh vòng lên ôm lấy, dâng đôi môi mềm mại áp lên môi hắn, mặc cho đối phương không hề đáp lại, tràn ngập kiên nhẫn.
“Harry………” Một từ vương lại trên môi, hoá thành một tiếng than nhẹ thập phần lưu luyến “Nhìn em………chỉ nhìn em………”
Nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ đó càng ngày càng sâu, hô hấp của hai người vốn đang bình thường, lại dần trở nên nóng bỏng.
Hương nước hoa thanh nhã, mùi máu tươi thoang thoảng khó phát hiện quanh quẩn giữa hai người, Harry sợ hãi cả kinh trong lòng, đôi mắt vốn hơi híp cũng trừng to.
Thiếu niên bạch kim bị đột ngột đẩy ra mất thăng bằng ngã trên mặt đất, che miệng ho khan, lông mi hơi nâng lên, nhìn người đàn ông tóc đen sắc mặt đông cứng, chưa đã thèm liếm liếm đôi môi vẫn còn mang vết nước.
“Là nụ hôn đầu của giáo sư sao?”
Y nhẹ nhàng vỗ về cánh môi, mỉm cười hỏi, ngữ điệu u ám nguy hiểm nhưng tràn đầy mị hoặc.
Harry cảm giác trái tim mình vẫn mãnh liệt va chạm lồng ngực vì nụ hôn, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác tinh tế nhẵn nhụi của gương mặt nhẹ nhàng nâng lên ban nãy, ngay cả trên môi………
Hắn nhắm mắt, đứng tại chỗ bình tĩnh lại hô hấp của mình, giọng nói lạnh lùng mang theo chất vấn “Đó là cái gì?”
“Là thiên phú của huyết thống con khi thức tỉnh” Lucius giống như học sinh đi học ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, còn rất tri kỷ bổ sung “Có thể gợi lên dục vọng tận sâu nơi đáy lòng mỗi người ——”
Hàm ý là, ngài không nên trách con, bản thân ngài cũng muốn như vậy.
Trực giác của Harry không sai, đối mặt với cảnh tượng xấu hổ như vậy, đầu tức khắc nhói đau.
Bỗng nhiên nhớ lại nguyên nhân mình bừng tỉnh, hắn không khỏi nhíu mày lần nữa “Trò bị thương?”
Suốt buổi tiệc rượu, thiếu niên sắc mặt như thường chưa bao giờ rời khỏi, trước sau đều duy trì nụ cười mỉm ưu nhã căn bản không nhìn ra nơi nào không ổn.
Lucius ấn ngực, ra vẻ ai oán nói “Đúng vậy, ngài làm tim con bị thương mất rồi, giáo sư, kia là nụ hôn đầu của con đó ——”
Harry ngồi xổm trước mặt Lucius quan sát một lúc, duỗi tay đè vai y, ấn ấn miệng vết thương, sắc mặt của y đột nhiên tái nhợt, thở nhẹ một hơi.
“Quả thật hồ nháo.” Harry nhẹ giọng mắng một tiếng, tầm mắt dừng lại trên đùi y.
“Đừng ấn” Khóe miệng Lucius hơi nhếch “Chỗ đó cũng có vết thương.”
Y ngẫu nhiên cũng sẽ vì tâm ý của mình mà tỏ vẻ bị thương, nhưng đến khi thật sự bị thương, lại khinh thường dùng nó khiến đối phương mềm lòng.
Bất quá có thể chứng kiến điều này, giáo sư quả nhiên giống như y phỏng đoán, kinh nghiệm chiến đấu đầy mình.
Càng ngày càng tò mò về hắn mất rồi.
“Đã bị thương, còn tham gia tiệc rượu làm gì?” Harry nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có ai, chỉ có thể cúi xuống bế ngang y lên, dọc theo con đường vừa đi vội vàng nói.
“Mới vừa kết thúc huấn luyện đã phải vội vàng chuẩn bị nghi thức chúc mừng, con không thể nằm trên giường, ném thể diện Malfoy đi được.”
Trước mặt hơi quay cuồng, Lucius đơn giản nhắm mắt lại dựa vào ngực hắn, cảm nhận cơ thể hắn cứng đờ trong chốc lát, cánh tay lại điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, khoé miệng lặng lẽ nhếch “Ngài đang là quan tâm con?”
“Dù sao cũng là học trò của ta.”
Ngữ khí lãnh đạm quá đi mất, vẫn chưa nguôi giận rồi.
Nhưng tâm tình của y lại cực kỳ tốt.
Cho dù vận dụng thủ đoạn, nhưng nếu trong lòng hắn không dao động, y làm sao có thể mê hoặc được cái người tâm tư nhạy bén mà tâm phòng bị lại mạnh mẽ trước mặt này được chứ.
“Malfoy đã muốn, nhất định sẽ đoạt được.” Ngữ khí điệu trầm thấp chắc chắn của y vang lên, khiêu khích tuyên cáo “Ngài sẽ là của em.”
—— Của một mình em.
Harry cảm nhận được thái độ đắc chí của y, đột nhiên có dự cảm, kiếp sống dạy học của mình bắt đầu từ mai sẽ chẳng yên bình nữa.
Không có Gryffindor nào yếu đuối đến mức trốn tránh tình cảm của bản thân, nếu thiếu niên trước mặt này có thể làm hắn động tâm, hắn làm sao lại không dám động tâm chứ.
Hắn rũ mắt, nhìn đôi con ngươi rực rỡ kia, nhướng mày cười nhạt.
“Rất mong chờ.”
HẾT CHƯƠNG 2