Editor: Waveliterature Vietnam
" Thời gian cũng không còn sớm. Hãy đến cửa hàng của bà Klein trước, có thời gian rảnh, mọi người có thể dạo một vòng để đi mua sắm." Đề xuất của Leonard nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ từ Jessica.
Đối với Jessica mà nói, mua một bộ lễ phục để phù hợp với dạ hội chỉ là bước đầu tiên, cô còn muốn mua sữa tắm, dưỡng da, mỹ phẩm, đồ làm tóc…
Bọn họ rất nhanh đã đi đến tiệm quần áo của bà Klein. Cửa hàng này rất lớn, ước chừng có ba tầng, tầng một cho phù thủy nam, tầng hai cho phù thủy nữ, tầng ba cho tiểu phù thủy.
Giáo sư Flitwick và Ellen không chút do dự đã dừng lại tầng một, Jessica như một cơn gió nhẹ, đã nhanh chóng bước đến tầng hai.
Một tấm gương lớn được dán trên mặt tường, và tầng một được chia thành bốn khu vực: Khu vực vải, khu vực người mẫu, khu vực bản mẫu, khu vực thay đồ.
Giáo sư Flitwick và Ellen không có suy nghĩ gì về lễ phục, họ chỉ dự định chọn một bộ lễ phục phù hợp với xu hướng của phù thủy người Mỹ trong khu vực bản mẫu.
"Không có cách nào chọn cho phù hợp với khoản tiền sao?" Ngay khi Ellen buồn chán, một giọng nói khàn khàn từ tính xuất hiện bên tai anh.
Ellen ngẩng đầu, đây là một vẻ đẹp khiến động lòng người, cách ăn mặc rất thanh lịch. Phong cách quyến rũ và trang trí tinh tế của cô đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Ngoại hình của cô như một cơn gió, thổi bay mọi người, không thể tìm thấy phương hướng.
"Bà Klein, tôi rất vui được gặp bà!" Leonard gắt gỏng đột nhiên trở thành một quý ông, nhìn vào khí chất của ông lúc này, như thể ông ta đến từ nước Anh, mà không hề nghĩ đến đây từng là một vị Ngạo La dũng cảm.
"Xin chào, ông Leonard, tôi rất vui được gặp ông. Không biết vị này chính là?" Bà Klein không thể không tập trung ánh mắt vào Ellen.
Trong mắt của bà Klein, đây là một cậu bé nhìn rất bắt mắt. Vừa nhìn đã biết, nhận được sự giáo dục rất tốt. Mai Lâm xem ra đã cho chàng trai một cái nhìn mà ai cũng yêu thích.
Đường nhiên, bà Klein tuyệt đối không tự nhiên lại sản sinh ra một ý nghĩ như vậy cho Ellen. Trong mắt nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong thế giới ma thuật, Allen là người mẫu trang phục hoàn hảo được Mai Lâm đưa đến.
Cậu ta đã mang đến cho bà Klein rất nhiều linh cảm, bà không thể chờ đợi được mà dựa vào Ellen để thực hiện những ý tưởng mới của mình, và hoàn thành các thiết kế mới.
"Cậu ấy là khách của tôi, Ellen Harris." Leonard nhiệt tình giới thiệu.
"Cháu vẫn chưa có lựa chọn một bộ trang phục nào tốt sao? Ta năm nay vẫn chưa hoàn thành thiết kế cho thiếu niên, không biết cháu có muốn nhìn một chút không?" Bà Klein trực tiếp đưa ra lời mời.
"Không cần…"
"Tất nhiên, anh ấy rất vinh dự!"
Ellen chỉ muốn từ chối, vì anh ta muốn đến các cửa hàng ma thuật khác để xem. Nhưng Leonard đồng ý cho anh ta.
Leonard Nox nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ellen, thể hiện sự khẩn cầu. Ellen có thể lý giải được suy nghĩ của ông, nhưng đối với việc ông tự chủ quyết định Ellen có chút bất mãn.
"Rất nhanh, tôi tin nó sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cháu." Bà Klein nhìn ra ý nghĩ của Ellen, đôi mắt đẹp khẽ lưu chuyển, mỉm cười muốn mời Ellen lần nữa.
"Được rồi, bà Klein." Ellen đi đến khu vực người mẫu với những mô hình xinh đẹp.
Bà Klein đã tiện tay dùng cây đũa phép thuật, một bộ trang phục trên mô hình liền biến mất không một dấu vết.
Bà Klein hướng về Ellen mà vẫy đũa phép thuật, và người mẫu trang phục trước mặt bà đã thay đổi và trở nên giống hệt Ellen.
Cảnh tiếp theo giống như âm nhạc im lặng trong mệnh lệnh, nhiều màu sắc khác nhau của vải, nhiều loại phụ kiện, độ dày khác nhau của kim khâu... Dưới sự chỉ huy của bà Klein, trên mô hình quần áo, đan xen, một chiếc áo choàng ma thuật tinh tế, thanh nhã dần hình thành.
Bà Klein dùng đũa phép thuật quét qua trên mô hình trang phục, và rồi áo
choàng bị ma thuật khống chế đã tự động bay đến trên người Ellen.
Leonard không thể chờ đợi Ellen mặc nó một cách hoàn tất, liền một bên khen ngợi: "Bà Klein đã dẫn dắt chúng ta đến xu hướng thời trang của thế giới ma thuật, áo choàng này thật sự rất khác biệt, rất thích hợp với Ellen!"
Nhưng Leonard đã khen ngợi thiết kế của bà Klein hiển nhiên đã gãi đến chỗ ngứa của bà, bà vui sướng thực hiện vải sợi giống như lúc nảy lần nữa, may vá, và tự động may trên người mẫu.
Sau đó, cô nhẹ nhàng tạm biệt Ellen và Leonard Nox, dùng hai con mắt đen liếc mắt nhìn giáo sư Leonard Nox một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng nhặt chiếc váy lụa của cô ấy, để lộ một đôi chân ngọc bích đầy tuyết và quyến rũ, lặng lẽ rời đi trong tiếng xào xạc nhẹ của chiếc áo lụa.
Leonard nhìn bà Klein đi xa, Ellen không thể không cười thầm.
Mấy người đàn ông đã chọn được trang phục phù hợp, nhưng Jessica vẫn chưa đi xuống cầu thang.
Leonard đề nghị mọi người trước tiên có thể ra ngoài đi dạo chơi, ông ta sẽ ở lại đây với Jessica. Đi dạo xong, giáo sư Flitwick có thể trực tiếp dẫn Ellen trở về nhà.
Họ vui vẻ đồng ý, trả tiền, lúc này Ellen mới phát hiện ra, bà Klein đã thực sự đem bộ lễ phục này đưa cho anh ta.
"Cả thế giới này người xứng đáng với bộ ý phục này chỉ có cháu, ta hy vọng cháu sẽ thích nó." Sự thiện chí chân thành của bà Klein, khiến Ellen không thể từ chối.
Ellen lấy ra một bông hồng làm bằng vàng tinh xảo từ không gian và tặng nó cho bà Klein. "Cầu mong bà sẽ luôn giữ mãi nét thanh xuân."
Món quà này đã khiến bà Klein không thể nào đặt nó xuống và cảm thấy rằng mình được truyền cảm hứng. Bà nghĩ rằng Ellen là nàng thơ của mình, là nguồn suối linh cảm!
Sau khi rời khỏi cửa hàng của bà Klein, Ellen ở trên đường phố phù thủy nhộn nhịp vui như cá gặp nước.
Khi Iain vẫn đang nhìn vào một bộ quân cờ phù thủy đến chảy nước dĩa, Ellen đã bước vào trong tiệm, không chút do dự mua một đống đồ chơi ma thuật, thích hợp cho tiểu phù thủy nam và cũng thích hợp cho tiểu phù thủy nữ.
"Bạn vẫn chơi với búp bê vải à?" Ian nhìn vào bàn tay to của Ellen và sững sờ.
"Thật hiếm khi đến một lần, tôi có một em gái dễ thương như một con gấu ngọt ngào." Nghĩ đến Emily, Ellen mỉm cười và cúi người.
Sau khi tham quan tiệm đồ chơi một hồi, Ellen đã xin giáo sư Flitwick, muốn đi đến tiệm sách xem, biểu thị có khả năng anh sẽ ở lại đó lâu hơn, nên muốn ông trở về trước, không cần làm phiền giáo sư tự mình thực hiện ảo ảnh di hình.
Giáo sư Flitwick đã dặn dò một hồi lâu, rồi rời khỏi Ellen. Nhìn theo bóng lưng rời đi của Ellen, Iain ngẩn người một chút.
"Nhân sinh giống như một mặt đồng hồ lớn, mỗi người đều có được sống riêng của mình. Không cần quá tuyệt vọng và chán nản, chỉ là thời cơ chưa tới mà thôi." Giáo sư nhìn ra sự thất vọng của Iain, nhẹ lời an ủi.
Ellen rời khỏi cửa hàng đồ chơi và đến hiệu sách như anh ta nói. Trong quá trình giao tiếp với Jessica, Ellen biết rằng sách giáo khoa được sử dụng giảng dạy của trường ma thuật tại Llvermony và Hogwarts hoàn toàn không giống nhau.
Về vấn đề này, Ellen rất tò mò, do đó, đã đến hiệu sách, lần đầu tiên, anh đã mua hai mươi bộ sách giáo khoa cho các lớp Llvermony từ đầu cho đến năm lớp sáu.
Sau đó, Ellen lại chui vào trong đống sách, chọn lựa những cuốn sách mà không thể mua được trong góc ngõ hẻm đối diện.