Editor: Waveliterature Vietnam
"Ravenclaw bị trừ năm điểm!" Percy từ bên trong đám đông bước ra ngoài, "Không được phép thi triển ma chú trong hành lang. Chuyện này tôi muốn báo cáo, bạn biết mà!"
"Không thành vấn đề, tôi hôm nay đã có thêm 20 điểm cho Ravenclaw." Ellen hoàn toàn không quan tâm, chỉ muốn ngăn cản các tiểu ải nhân hát bài chúc mừng Valentine, không quan tâm việc mất mặt trước mọi người, dù cho Ravenclaw mất đi năm điểm, cũng hoàn toàn xứng đáng.
Ngược lại Percy có vẻ mặt táo bón, một sinh vị Gryffindor, làm sao khóa này có thể xuất hiện gần lớp học ma thuật ở tầng bốn?
Percy đã khiêu khích hai lần, Ellen cảm thấy rằng hắn đối với anh là muốn kiếm chuyện!
Đây là quả thật là một điều kỳ diệu, Ron và Harry là anh em tốt, bọn họ lại thích đứng trước nhà vệ sinh nữ, anh có liên quan gì?
Ellen nhíu mày, Nếu Percy luôn nhìn chằm chằm vào anh ta và tạo cho anh về rắc rối, anh ta sẽ phải tìm cơ hội để dạy Percy một chút.
Giáo sư Snape hoàn toàn không thoải mái trước sự thay đổi bầu không khí mát mẻ và dễ chịu của tòa lâu đài, số lượng bài tập mà ông giao về nhà ngày càng nhiều khiến cho các sinh viên nhỏ phải phàn nàn.
"Thuốc sinh sôi, cần thêm một cái đuôi chuột!" Ellen đang làm một bài văn về thuốc sinh sôi, liền nhớ đến vị "Địa Trung Hải" của Bộ pháp thuật kia – Alberneti!
Vì cái gì mà anh ta lại không sử dụng thuốc sinh sôi? Một loại thuốc đơn giản như vậy, anh có thể tạo ra nó, trừ phi anh đã chịu phải sự tổn thương ma thuật đặc biệt nào?
Không còn suy nghĩ gì thêm, Ellen đã làm xong bài luận văn của mình, thoải mái đứng dậy, ý định đi kiếm một quyển sách để xem.
Ngay lúc này, một âm thanh thô ráp phát ra từ bên ngoài cửa thư viện, nhận lấy là một tiếng tấu, theo sau là một tiếng ca cao thấp không đồng điều.
Âm thanh của sáo dọc được đi kèm theo giọng hát của các tiểu ải nhân, khiến cho các phù thủy nhỏ trong thư viện ngừng viết.
Mọi người chạy ùa ra ngoài, muốn nhìn xem ai là người đã bị các tiểu ải nhân đối xử như thế này.
Ellen nội tâm có một sự cảm không tốt, anh nhớ đến các tiểu ải nhân bị anh ta nguyền rủa suốt ngày, rồi nghĩ về ánh mắt bực bội của mình.
"A, Ellen!"
A, tôi là người yêu lý tưởng,
A, tôi là khát vọng trong lòng,
Hãy để chúng tôi giữ ý tưởng:
Thời gian quyến rũ và tuyệt vời này! "
Thay đổi giai điệu, các tiểu ải nhân lại tiếp tục vui mừng hát: "Trong một giai điệu, những người lùn tiếp tục hát: "Bạn là mặt trời của tôi, bạn là ánh sáng của tôi, trong trái tim tôi, bạn là ngôi sao sáng nhất của Hogwarts! Ah, Ellen, tôi không thể quên bạn, cái nhìn quyến rũ đó. "
Ellen cảm giác mình nhất định phải hành động mới được, nhưng có một người có động tác nhanh hơn anh nhiều.
Là quản lý của thư viện – bà Pince!
Bà Pince vẫy cây chổi lông gà lớn, đập ầm vào mặt về phía của những tiểu ải nhân kia, "Không được phép – tuyệt đối không được ở cửa thư viện gây ồn ào!"
Các tiểu ải nhân đang khí thế hùng hồn nhìn thấy bà Pince liền sợ đến mức đôi cánh sau lưng điều rơi xuống đất. Chùn không kịp nhặt lên, chạy tán loạn để rời khỏi thư viện.
"Cảm ơn, bà Pince!" Ellen cảm kích nói lời cảm ơn với và Pince, « Còn có, xin lỗi, vì tôi mà những tiểu ải nhân này không kiêng sợ mọi thứ mới bất chấp như thế. »
"Không liên quan gì đến em, chỉ cần ai làm trái với quy định của thư viện, ta điều không tha thứ." Bà Pince giương cây chổi lông gà lên, nhìn về phía tiểu phù thủy nhỏ đang xem náo nhiệt, cảnh cáo nói:
"Các ngươi còn muốn quay trở lại thư viện không?"
Các pháp sư nhỏ như những con chim, con thú nhao nhao rời khỏi cửa thư viện.
Quay trở lại thư viện, Ellen lập tức nhặt sách của mình và sẵn sàng rời đi. Bởi vì các tiểu phù thủy nhỏ ở xung quanh đang dò xét anh, với ánh mắt buồn cười khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Trên đường Ellen quay trở lại tòa tháp Ravenclaw, lại gặp được nhóm
tiểu ải nhân này.
Chúng như một đàn ong bị vỡ tổ, hung hãn, một vài tiểu ải nhân muốn bắt lấy Ellen, không cho anh trốn thoát.
Nhưng so về thể lực thì Ellen hoàn toàn xuất sắc hơn các tiểu ải nhân, ngược lại đã khiến cho các tiểu ải nhân trượt ngã xuống đất.
Hành động này đã chọc giận đến những tiểu ải nhân còn lại, những người dường như biết rằng những bài hát của họ không được lòng, và hát to: "Đôi mắt của anh ta màu xanh như biển.
Tóc của anh như vàng Kanon nó lấp lánh, làm cho ta rất yêu thích!
Tôi hy vọng anh là của tôi, anh thực sự đẹp trai,
Anh chính là người ghi điểm của Hogwarts - Ellen!"
Ba người trong số họ, làm Ellen có cảm giác khó chịu buồn nôn không nhịn được nữa, tức giận rút đũa phép thuật ra, đem các tiểu ải nhân ầm ĩ này hóa đá.
Ellen đem tất cả những kẻ này buộc chúng lại với nhau giống như một đòn bánh chưng. Sau đó không thương tiếc kéo nhưng tiểu ải nhân này đi đến văn phòng của giáo sư Lockhart để đòi lại công lý.
Cửa của giáo sư Lockhart đang mở, và có tiếng người bên trong phát ra.
Ellen nghe thấy âm thanh này nên dừng bước, im lặng để lắng nghe.
"Gilderoy, bạn làm thế nào để giải thích câu trả lời này…"
Là âm thanh của Daisy, giọng của cô ấy không ngừng nâng cao. Giọng nói này dường như đang cố gắng kiềm chế bản thân, để có thể bình tĩnh lại, nhưng trái tim tôi hoàn toàn tức giận.
Dưới sự tác động đầy kích thích, Daisy thao thao bất tuyệt, nói chuyện với tốc độ siêu nhân.
Tuy nhiên nói quá nhanh có thể khiến người ta theo không kịp, chữ được chữ không.
Lời nói như nước chảy liên tiếp phun ra, mạnh mẽ, trầm bổng du dương. Có khi, một vài chữ nói ra khá tươi sáng, cô cảm thấy như thể những lời này với sức mạnh không giới hạn.
Ellen lập tức tiến lên phía trước, nhìn thấy Daisy đang mặc áo choàng pháp thuật mà anh đã tặng cho cô, ánh mắt rưng rưng, tinh thần kích động níu lấy Lockhart.
Mà Gilderoy.Lockhart, trong tay cầm chặt một cây đũa phép thuật.
"Daisy, tại sao chị lại ở chỗ này? Chị và giáo sư Lockhart có mối quan hệ gì?" Ellen kiềm chế sự tức giận, và giọng nói của anh có chút cứng nhắc.
« Chính là Gilderoy mời ta đến, anh ta chính là bạn trai của ta. » Daisy bị em trai bắt gặp, cô có chút lo lắng.
"Tôi không phải, tôi không có, cô đừng nói càn, tôi trở thành bạn trai của cô khi nào?!" Câu nói của giáo sư Lockhart khiến cảm xúc của Daisy trở nên kích động hơn.
« Anh không phải sao? Anh không phải? Tôi nói càn?" Giọng nói của Daisy càng thêm giận dữ hơn nữa. "Là ai đã hơn nửa năm vẫn còn giữ liên lạc bằng thư tín với tôi? Là ai muốn cùng tôi đi ra ngoài trong những ngày lễ? Những lời ngọt ngào của anh điều là lừa dối tôi sao?"
"Đây chỉ là một tương tác bình thường với người hâm mộ!" Lockhart trông vô tội. "Chúng ta chỉ mới có một vài bữa ăn cùng nhau!"
"Hâm mộ sách? Có bao nhiêu người hâm mộ có thể vào Hogwarts bằng thư của anh?" Tâm trạng của Daisy gần như muốn sụp đổ.
"Được rồi!" Lockhart trả lời to với giọng rất bất lực. "Được rồi, đối với sự ưu ái này, tôi rất biết ơn bạn đã dành tình yêu cho tôi!"